73
Tôi đeo mặt nạ, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Có lẽ sau này, ông không còn cơ hội tha thứ cho tôi nữa đâu, 'chú' à."
Nam ca không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Khóe miệng ông ta co giật, như muốn nói gì đó.
Ông ta lại tiếp tục nôn.
Ông ta cố gắng nghiêng người.
Tôi lập tức bước tới, giẫm mạnh lên lồng n/g/u/c ông ta, không để ông ta trở mình.
Chất nôn của ông ta chảy tràn ra, vương đầy khóe miệng và cổ.
Tôi lạnh lùng nói: "Ông biết vì sao mình thua không? Vì sự kiêu ngạo của chính ông. Ông thích đơn thương độc mã, thích chơi trò mèo vờn chuột, thích nhìn người khác hoảng sợ. Ông nghĩ tôi cũng giống như những cô gái khác, bị d/o/a đến phát run, nghĩ rằng tôi sẽ không dám đối đầu trực diện với ông, đúng không?"
"Khụ… Khụ…"
Nam ca nôn dữ dội hơn, c/ơ t/h/ể run rẩy, hơi thở dần yếu đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=25]
Tôi cười k/h/i/n/h b/ỉ: "Ngay khi tận mắt chứng kiến những cô gái đó bị g/i/e/c, tôi đã thề trong lòng rằng sẽ khiến ông phải c/h/e/c. Tôi muốn ông rơi vào địa ngục vĩnh viễn, biết không? Ban đầu, tôi thực sự định ra tay với lọ dung dịch cố định, nhưng sau khi ông cử người kiểm tra, tôi đã nghĩ… Nếu bị phát hiện thì sao? Có thứ gì mà ông không muốn ai động vào không? Đáp án chỉ có một – trái tim của Thẩm Châu Ngôn. Vậy nên, tôi đã tiêm vào đó dung dịch formaldehyde nồng độ 95%… Việc tráo đổi nhãn mác vào ban đêm chỉ là để đ/á/n/h lạc hướng ông. Khi nãy, tôi đã giẫm nát trái tim đó, formaldehyde liền phát tán hoàn toàn…"
"Khụ… Khụ khụ… Khụ…"
Ánh mắt Nam ca trở nên hung dữ.
Ông ta há miệng thở dốc, yếu ớt cầu xin: "Cô không muốn… trở thành kẻ xấu … Cứu… Cứu tôi… Tôi sẽ nói cho cô biết… về… bác sĩ…"
74
Tôi cúi đầu, giọng trầm xuống: "Ông nói gì? Nói cho tôi biết bác sĩ là ai?"
Nam ca gật đầu.
"Khụ khụ khụ… Ọe…"
Lồng n/g/u/c ông ta phập phồng dữ dội.
Tôi gồng hết sức ghì chặt hắn xuống.
Chất nôn từ miệng ông ta bắn tung tóe, vấy đầy mặt nạ của tôi.
Chỉ cần một giây thôi, chỉ một giây… Ông ta sẽ c/h/e/c vì ngạt thở bởi chính chất nôn của mình.
Chỉ cần một giây…
Nhưng tôi muốn biết bác sĩ đó là ai. Tôi từ từ nới lỏng tay: "Nói đi, bác sĩ là ai? Tôi sẽ tha cho ông."
Nam ca run rẩy chỉ tay về phía chiếc tủ.
Chiếc tủ đựng "Nhật ký của Thẩm Châu Ngôn".
Tôi kéo ông ta đến đó, dùng dấu vân tay và quét võng mạc của ông ta để mở tủ.
Bên trong, ngoài cuốn nhật ký kia, còn có một tập tài liệu mật—báo cáo đánh giá tâm lý của tôi cùng các tài liệu liên quan đến phương pháp điều trị.
Góc phải bên dưới có chữ ký của người viết: Lily.
Rõ ràng, Lily là một người phụ nữ, cũng chính là bác sĩ mà Nam ca nhắc đến.
Tôi hỏi hắn: "Là Hứa Tình sao?"
Nam ca yếu ớt lắc đầu.
Tôi lại hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
Nam ca thở dốc, cố gắng giải thích: "Một năm trước, cô ấy gửi phương án điều trị cho chúng tôi… rồi biến mất. Tôi chưa bao giờ… chưa bao giờ gặp cô ấy… Tôi nhắc đến bác sĩ, nhắc đến liệu pháp tái hiện ký ức ngay trước mặt cô… là để cô nghi ngờ Hứa Tình, khiến cô nghĩ rằng cô ta là người của tổ chức, làm hai người tự tàn sát lẫn nhau…"
75
Hừ…
Quả nhiên, Nam ca đang gài bẫy tôi.
Nhưng người phụ nữ đó, Lily, rốt cuộc là ai?
Nếu tìm được cô ấy, có lẽ tôi sẽ được chữa khỏi.
Như vậy, tôi sẽ không phải trở thành tôi của nhân cách thứ hai nữa.
Tôi muốn tìm ra cô ấy, bằng bất cứ giá nào.
Khi tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Nam ca lại ho sặc sụa. Ông ta có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tôi thờ ơ nhìn ông ta, rồi dùng tay quơ đổ toàn bộ những tiêu bản ngâm trong dung dịch formaldehyde xuống đất.
Chất lỏng bắn tung tóe, tai, mũi, cánh tay…
Các cơ quan rải rác khắp nơi.
Tôi liếc nhìn xung quanh, nước mắt bất giác rơi xuống.
Những cô gái đã khuất dường như đang đứng xung quanh tôi, dõi theo tôi trả thù cho họ.
Tôi dùng chân giẫm mạnh lên lồng n/g/u/c Nam ca, nhìn ông ta quằn quại trong cơn hấp hối, nhìn đôi mắt ông ta trợn ngược, nhìn nhãn cầu ông ta gần như muốn lồi ra ngoài.
Cuối cùng, ông ta ngạt thở.
Ông ta đã c/h/e/c.
Hai tay ông ta buông thõng xuống nền đất lạnh lẽo.
C/ơ t/h/ể tôi ướt đẫm mồ hôi, không thể kìm nén thêm được nữa—nước mắt trào ra như vỡ đê.
Tôi… thật sự đã g/i/e/c ông ta.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận