Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHẬT KÝ CỦA THẨM CHÂU NGÔN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:30:09
10

Khi tỉnh lại, tôi nghe thấy giọng nói của Mạnh Hạo vang lên bên tai:

"Này, Trịnh Lâm, chúng ta đến trấn Nam Tán rồi. Đây là quê nhà của Hứa Tình. Anh vừa gọi cho cậu, ông ấy nói có người thấy Hứa Tình đi về phía Kokang (*) rồi. Nếu muốn biết tin tức cụ thể thì chúng ta phải qua đó mới được."

Kokang, nằm bên kia biên giới, thuộc địa phận Myanmar, đó là một nơi xa lạ và đầy nguy hiểm đối với tôi.

Cảm giác bất an trong lòng tôi càng lúc càng rõ rệt. Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Để em gọi cho mẹ báo bình an đã."

Mạnh Hạo mỉm cười: "Anh vừa gọi video với dì rồi."

Tôi giả vờ bình tĩnh, khẽ gật đầu, Cùng lúc đó, tôi thấy, Mạnh Hạo đang cầm chặt chiếc điện thoại của tôi, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Tôi lập tức hiểu rằng. Từ giây phút này, tôi đã rơi vào chiếc lồng sắt của anh ta. Cơ hội duy nhất mà tôi có là tiếp tục tìm cách truyền tin ra ngoài.

Tôi lười biếng hỏi Mạnh Hạo:

"Trong vé tour du lịch của mình có điểm dừng ở trấn Nam Tán không?"

Mạnh Hạo vuốt tóc tôi, cười nhạt:

"Không có. Nhưng chẳng phải em muốn tìm Hứa Tình sao? Vì vậy anh mới đưa em đến đây. Có khi, chẳng mấy chốc hai người sẽ đoàn tụ thôi."

Nụ cười của anh ta càng ngày càng trở nên quỷ dị.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

"Ừm, anh trả điện thoại cho em đi, lát nữa còn phải đặt phòng khách sạn. Alipay của em cần xác nhận khuôn mặt để thanh toán.”

Mạnh Hạo lập tức từ chối: "Sức khỏe của em yếu quá, nhìn là biết do chưa quen với khí hậu ở đây rồi. Để anh cầm điện thoại giúp em."

11

Mạnh Hạo đã hoàn toàn c/a/t đứt mọi liên lạc giữa tôi và thế giới bên ngoài. Ngay cả khi ở trong khách sạn, tôi cũng không mượn được điện thoại hay sạc pin.

Trong lòng tôi dần dần dâng lên một dự cảm xấu.

Có lẽ khách sạn này chính là một trong những cứ điểm của bọn chúng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=4]


Tôi không rõ Mạnh Hạo đang dính líu đến loại giao dịch phi pháp nào nhưng nếu anh ta có đủ khả năng xâm nhập vào một trong những ngôi trường đại học hàng đầu của đất nước thì chắc chắn thế lực phía sau cũng không hề tầm thường.

Anh ta đã ẩn mình bên cạnh tôi suốt bốn năm qua.

Chỉ mới nghĩ đến đây, cả người tôi lạnh toát, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.

Nửa đêm, tôi nằm trên giường, không tài nào ngủ nổi.

Vì quá sợ hãi, nhịp thở của tôi dần trở nên nặng nề.

Tôi lại thầm cầu nguyện trong lòng một lần nữa:

“Hứa Tình, cầu xin cậu, nhất định phải bình an. Đừng để mọi công sức tìm kiếm của tớ trở nên vô nghĩa.

Cả cuộc đời này, tớ chưa từng vì ai mà liều mạng như vậy. Nhưng lần này, tớ muốn vì cậu mà chiến đấu một lần.

Chị em tốt của tớ, xin cậu đấy!”

Trên bàn có một ly nước nhưng tôi không dám uống.

Đến khoảng hai giờ sáng, bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng động lạ.

Tôi nghiêng đầu lắng nghe, cả người căng cứng.

Ổ khóa cũ kỹ của khách sạn phát ra tiếng kẽo kẹt, kèm theo đó là một câu c/h/ử/i thề: "M/e k/i/e/p, Mạnh Hạo, sao cái cửa phòng này khó mở thế? Qua đây xử lý đi."

Toàn thân tôi bắt đầu run lên bần bật.

Tôi nhanh chóng ngồi dậy, tay siết chặt chiếc đèn bàn ở đầu giường.

Nếu bọn chúng dám tới gần, tôi sẽ lập tức đập thẳng vào đầu chúng!

12

"Cọt kẹt, cọt kẹt…"

"Cạch, cạch…"

Sau khi ổ khóa bị vặn mạnh mấy cái, cánh cửa phòng đột ngột mở tung.

Tôi lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Hạo, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông khác.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt gã đàn ông kia lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Nhịp tim tôi đập dồn dập như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng n/g/u/c.

Hơi thở của tôi bắt đầu trở nên khó khăn, tôi gần như không thể hô hấp nổi.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài, tôi nghẹn ngào:

"Mạnh Hạo… Người này là ai?"

"Em lại gặp ác mộng rồi, em muốn gọi cho mẹ, em sợ lắm…!"

Mạnh Hạo bước nhanh đến bên giường, dịu giọng dỗ dành:

"Đây là ông chủ của khách sạn, khóa phòng bị hỏng nên anh nhờ ông ấy đến sửa thôi."

"Ở đây sóng yếu, không thể gọi điện thoại được đâu."

"Trịnh Lâm, em đang bị ốm, em cần nghỉ ngơi."

Anh ta ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi, như thể đang vô cùng quan tâm tới người mà mình yêu vậy.

Nhưng tôi không tin!

Răng tôi đập vào nhau lập cập, tôi run rẩy hỏi:

"Anh… Anh có mang theo điện thoại của em không?"

"Em muốn xem ảnh mẹ một chút."

Mạnh Hạo lắc đầu: "Không có, bảo bối à, anh để điện thoại bên ngoài rồi."

Tôi siết chặt lấy áo anh ta, sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ánh mắt tôi dán chặt vào chiếc iPhone trong tay người đàn ông kia.

Gã ta tỏ ra mất kiên nhẫn: "Mạnh Hạo, đừng lằng nhằng với con nhỏ này nữa."

"Cô ta không chịu uống nước… Vậy thì vận chuyển kiểu gì đây?"

"Sắp hết 48 tiếng rồi, nhỡ gia đình cô ta báo cảnh sát thì sao?"

Ngay lúc đó, tôi dốc hết sức giật lấy điện thoại trong tay gã ta, gào lên một tiếng:

"Siri! Gọi cảnh sát!"

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận