1
Người bạn thân nhất của tôi tên là Hứa Tình, cô ấy là trẻ mồ côi, nhờ chính sách hỗ trợ của chính phủ mà được vào đại học.
Trong những năm tháng đại học, chúng tôi luôn gắn bó nhau như hình với bóng.
Ngày tốt nghiệp, cô ấy nói sẽ về quê để thi viên chức, còn tôi chọn ở lại Bắc Kinh.
Lúc chia tay, chúng tôi ôm nhau thật chặt và khóc một trận thật to.
Thế nhưng, chỉ nửa tháng sau, tôi không thể liên lạc được với Hứa Tình nữa.
Dù đã cố gắng tìm đủ mọi cách nhưng tôi vẫn không có tin tức gì về cô ấy.
Không ngờ, một năm sau, vào một đêm khuya, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của cô ấy: "Trịnh Lâm, tớ là Hứa Tình đây. Tớ nghĩ mình sắp không qua khỏi rồi, cậu hãy cẩn thận với Mạnh Hạo."
Mạnh Hạo chính là bạn trai tôi.
Ba ngày trước, anh ấy vừa đặt cho tôi một chuyến du lịch đến Vân Nam.
Lúc này, tôi đang thu dọn hành lý.
2
Tôi cảm thấy vô cùng xúc động, cuối cùng Hứa Tình cũng liên lạc với tôi rồi.
Nhưng khi nghĩ đến câu cuối cùng trong tin nhắn, tôi thấy hơi hoang mang, bàn tay đang thu dọn hành lý bỗng khựng lại, tôi quay sang nhìn Mạnh Hạo đang ngồi bên cạnh chơi DOTA.
Tại sao tôi phải cẩn thận với anh ấy?
Tôi và Mạnh Hạo đã yêu nhau bốn năm rồi. Hơn nữa, anh ấy và Hứa Tình là người cùng huyện, mối quan hệ giữa hai người họ vốn rất tốt. Lúc trước, chính Hứa Tình là người đã giới thiệu Mạnh Hạo cho tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không thể nào hiểu được.
Vì vậy, tôi nhanh chóng gọi đến số điện thoại đã nhắn tin cho mình nhưng lại chỉ nhận được thông báo từ tổng đài: Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=1]
Chuyện này thật kỳ lạ, sao một số điện thoại không tồn tại lại có thể gửi tin nhắn cho tôi chứ?
Ngay sau đó, tôi gọi đến tổng đài chăm sóc khách hàng. Nhân viên ở đó nói với tôi rằng đây là số điện thoại ảo, thỉnh thoảng tín hiệu sẽ có độ trễ, tin nhắn tôi nhận được hôm nay chưa chắc đã được gửi đi trong ngày hôm nay.
Tôi nghe mà cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Tối hôm đó, trong group bạn bè cùng trường đại học, tôi vô tình thấy một tin nhắn:
"Mọi người có nhớ học bá Hứa Tình không? Nghe nói cô ấy đã bị mất tích từ một năm trước. Hôm qua vừa được tìm thấy ở khu vực biên giới giữa Vân Nam và Myanmar... Máu trong người cô ấy đã bị rút cạn."
3
Trái tim tôi như bị khoét một lỗ, đau đớn đến mức khiến tôi bật khóc ngay lập tức.
Tôi ôm chặt lấy n/g/u/c mình, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy cố vịn vào mép bàn mấy lần nhưng lại không với tới.
Tôi không tin.
Tôi không tin cô ấy đã c/h/e/c.
Rõ ràng một năm trước, Hứa Tình vẫn còn đứng trước mặt tôi, vui vẻ nói rằng nếu tôi có dịp đến Vân Nam, cô ấy nhất định sẽ đưa tôi đi chơi khắp nơi, dẫn tôi đi ngắm nhìn quê hương của cô ấy.
Thế mà sau đó, tôi lại không thể nào liên lạc được với cô ấy nữa.
Tôi bịt chặt miệng, khóc nấc lên, khóc đến mức nghẹn thở, cuối cùng quỳ rạp xuống sàn mà không ngừng nôn khan.
Mạnh Hạo về nhà lúc rạng sáng, lúc đó tôi vẫn đang khóc. Khi ấy, cổ họng tôi đã khô rát không thể phát ra âm thanh được nữa.
Anh ấy hoảng hốt hỏi tôi có chuyện gì, tôi nghẹn ngào, kể lại mọi thứ một cách đứt quãng.
Anh ấy lập tức mở lịch sử trò chuyện, tìm lại đoạn tin nhắn rồi nhắn riêng cho người đã đăng tin nhưng đối phương mãi không trả lời.
Hai tiếng sau, đúng lúc Mạnh Hạo xuống mua đồ ăn cho tôi, người đó mới nhắn lại:
"Tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ."
Tôi lập tức gọi điện thoại cho người đó nhưng đối phương lại từ chối cuộc gọi, sau đó còn thẳng tay chặn tôi.
Mạnh Hạo trở về, nhẹ giọng an ủi:
"Em xem đi, chắc chắn cậu ta chỉ đang bịa chuyện nên mới không dám nói tiếp. Chúng ta sắp đi Vân Nam rồi mà, đến lúc đó anh sẽ giúp em hỏi thăm tin tức của cô ấy."
Tôi nghẹn ngào nhìn anh:
"Liệu có khi nào... cô ấy thực sự đã c/h/e/c rồi không?"
Mạnh Hạo lắc đầu, dịu dàng an ủi tôi:
"Không đâu, em đừng lo lắng."
4
Nửa đêm, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi gặp ác mộng.
Trong mơ, Hứa Tình vừa chạy vừa nôn ra m/a/u, cô ấy yếu ớt cầu cứu tôi.
Tôi hoảng sợ tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bàn tay run rẩy một cách mất kiểm soát.
Tôi không tài nào ngủ lại được nữa, cầm điện thoại lên rồi mở WeChat, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Hứa Tình, gửi cho cô ấy một tin nhắn:
"Cậu đang ở đâu? Tớ nhớ cậu lắm."
Tôi không kìm được nước mắt, chúng nhanh chóng trào ra rồi rơi xuống màn hình. Tôi vội đưa tay bịt chặt miệng, khóc không thành tiếng.
Tôi không biết bản thân đã khóc bao lâu.
Đột nhiên, tôi nhớ lại lúc gọi điện cho người đó, tôi đã kịp nhìn thấy số QQ của cậu ta.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận