Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHẬT KÝ CỦA THẨM CHÂU NGÔN

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:32:39
25

Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, thở hắt ra một hơi nặng nề.

Tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện.

Chúng tôi lại bị đổi sang một chiếc xe khác. Đám người đó bắt chúng tôi đi bộ băng qua một khu rừng rậm rạp. Sau cánh rừng là một con sông, bên kia sông là vài tòa nhà cao lớn ẩn trong tán cây.

Tôi đưa mắt quan sát xung quanh. Những tòa nhà này không quá cao, chỉ khoảng tám tầng nhưng diện tích lại rất rộng, quanh đó có các lực lượng vũ trang của Myanmar canh gác, bọn chúng cầm s/ú/n/g trong tay, liên tục tuần tra khắp nơi.

Nỗi sợ hãi vừa bị tôi đè nén lại một lần nữa bùng lên.

Ở trong nước, cuộc sống của tôi luôn ổn định và an toàn, nhưng Myanmar thì không. Các thế lực tranh giành quyền kiểm soát diễn ra không ngừng, thỉnh thoảng lại có thêm những cuộc biểu tình bài Trung khiến người ta không thể yên tâm.

Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn biết một điều, chính là thân phận thật sự của Mạnh Hạo.

Anh ta rất cao, gần một mét chín, dù đứng ở rìa đám đông cũng vẫn nổi bật.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=10]


Tôi nhìn anh ta từ phía sau, nhìn mái tóc ngắn được c/a/t tỉa gọn gàng rồi bất ngờ lao tới, gào lên:

"Là anh! Chính anh! Chính anh đã h/a/i tôi… Mạnh Hạo!"

Có kẻ kéo tôi lại, có kẻ c/h/ử/i r/ủ/a tôi nhưng tôi vẫn bám chặt lấy Mạnh Hạo không chịu buông. Tôi giả vờ kích động mà c/ắ/n vào tai anh ta.

Nhân cơ hội này, tôi ghé sát tai anh ta, thì thầm:

"Anh là cảnh sát chìm phải không?"

Khi hơi thở đan xen lấy nhau, tôi nghe thấy anh ta nói ba chữ:

"Thẩm Châu Ngôn…"

Bàn tay tôi đột nhiên mất hết sức lực…

Khoảng một năm trước, tôi từng đọc một bài báo về việc "Cảnh sát phòng chống m/a t/u/y không thể để lộ danh tính thật sự".

Mộ người cha hy sinh, con trai mười tám tuổi nối nghiệp, cuối cùng cũng c/h/e/c khi làm nhiệm vụ, cả gia tộc tuyệt hậu.

Lúc đó, tôi đã khóc nấc lên, Mạnh Hạo ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi:

"Bảo bối Trịnh Lâm, em biết không, thật ra anh là cảnh sát chìm đấy. Tên thật của anh là Thẩm Châu Ngôn…"

26

Khi đó, tôi đã siết chặt lấy áo anh ấy, khẽ nói: "Hừ, nếu anh mà xảy ra chuyện, em sẽ đổi bạn trai khác."

Nghe vậy, mắt Mạnh Hạo đỏ hoe.

Khuôn mặt góc cạnh ấy thoáng hiện vẻ mất mát, nhưng anh ấy vẫn nhếch môi cười: "Đổi cũng được nhưng anh phải xem qua trước đã, xem người đó có chăm sóc được Trịnh Lâm của chúng ta không."

Tôi giận dỗi lườm anh ấy: "Mơ đi! Em không bao giờ đổi, trừ khi anh c/h/e/c!"

Mạnh Hạo đột ngột kéo tôi lại, bàn tay to lớn siết chặt sau lưng, anh ấy ôm tôi chặt đến mức khiến tôi nghẹt thở.

Lúc đó, tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ đó lại là một lời ngầm ám chỉ.

Nhìn nụ cười của anh ấy giống hệt như trước đây, tôi vừa khóc nức nở vừa hít vào từng hơi đứt quãng, lồng n/g/u/c run lên dữ dội.

Càng khóc tôi càng không thể kiềm chế nổi mà bật khóc thành tiếng.

Tôi sợ, tôi sợ rằng lời nói năm đó của mình sẽ ứng nghiệm.

Mạnh Hạo nhếch môi cười, trêu chọc: "Mọi người xem đi, tôi đã nói mà, cô ta khó dạy lắm, thù lâu nhớ dai."

Mấy người đứng xung quanh ồn ào hùa theo: "Mạnh Hạo, con bé này là của mày, nhanh kéo vào dạy dỗ nó đi… Cho nó biết đàn ông đích thực là thế nào đi! Để nó đừng có mà giở trò gì nữa."

Mạnh Hạo nhếch mép cười đểu, anh ấy không từ chối mà kéo tôi đi thẳng về phía một căn phòng gần chòi gác. Hứa Tình muốn kéo tôi lại nhưng lập tức bị anh ấy gạt ra một cách thô bạo.

Để khiến tình huống trông thật hơn, tôi còn cố tình ngã xuống đất mấy lần rồi lại lảo đảo bò dậy, sau đó lại bị Mạnh Hạo kéo đi một mạch.

Vừa vào trong, anh ấy đóng sầm cửa, ghé sát tai tôi thì thầm:

"Lát nữa, hét thật to vào… Được không?"

27

Anh ấy nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc giường gỗ, mồ hôi từ cằm sắc nhọn nhỏ xuống tim tôi.

Tôi mím môi, rút mạnh dây lưng của anh ấy:

“Dùng cái này đi…”

Bàn tay Mạnh Hạo khẽ run:

“Trịnh Lâm?”

Tôi kiên định gật đầu:

“Đối đầu với bọn b/u/ô/n n/ộ/i t/ạ/n/g không thể mềm lòng. Một khi mềm lòng thì đó chính là tử huyệt. Nếu anh tỏ ra quá dịu dàng, bọn chúng sẽ nghi ngờ. Lúc nãy, em khiêu khích anh chính là để tiếp cận anh. Anh cũng nhận ra rồi đúng không?”

Tôi hít sâu một hơi:

“Em muốn biết một chuyện…”

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào:

“Mạnh Hạo! Để bọn tao nghe tiếng cô ta rên coi! Hay mày không đủ sức?”

“Mạnh Hạo, mạnh tay vào chứ!”

Tôi nhắm chặt mắt, nắm chặt lấy dây lưng của Mạnh Hạo.

Chiếc dây da dày q/u/ấ/t xuống mặt tôi khiến nơi đó bỏng rát rồi nhanh chóng sưng lên. Tôi cố gắng phối hợp, vừa thét lên vừa khóc nức nở.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận