13
Gã ta lập tức phát điên, một tay ghì tôi xuống, giật tóc tôi một cách mạnh bạo, tay kia nhanh chóng ngắt cuộc gọi khẩn cấp đến cảnh sát.
Gã ta d/ẫ/m mạnh lên người tôi bằng đôi giày da, gằn giọng c/h/ử/i r/ủ/a:
"C/o/n đ/ĩ thối này, mày chán sống rồi à?"
Tôi suy yếu đến mức không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm co quắp trên nền đất lạnh lẽo.
Thấy vậy, gã ta hung hăng vung chân, giáng một c/ú đ/á thật mạnh vào bụng tôi.
Cơn đ/a/u lập tức ập đến, xé nát từng tấc r/u/ộ/t g/a/n, tôi rùng mình, cả người ướt đẫm mồ hôi như tắm, hơi thở đứt quãng nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
"Siri… Siri… Báo cảnh sát… Siri…"
Mạnh Hạo kéo gã ta ra.
"Đừng đá nữa." Anh ta lạnh nhạt nói.
"Cấp trên đã có chỉ thị, con nhỏ này còn có giá trị l/ợ/i d/u/n/g."
"Phần tử trí thức cao như cô ta, nếu biết cách khai thác thì sẽ trở thành con át chủ bài trong chuỗi lợi ích của chúng ta."
Giây phút đó, Mạnh Hạo đã hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang của mình ra. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn tôi như nhìn một con chó hoang đang nằm rạp dưới đất.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng đưa mắt nhìn chằm chằm về phía anh ta, im lặng không nói một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=5]
Mạnh Hạo cười khẩy, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm tối:
"Cô phát hiện ra rồi, đúng không?"
"Trịnh Lâm, đáng lẽ tôi phải sớm nhận ra, cô là sinh viên thông minh nhất lớp."
"Làm sao cô có thể không nghi ngờ tôi chứ? Đúng vậy, người gửi tin nhắn nặc danh cho cô là tôi. Kẻ tung tin đồn trong nhóm cũng là tôi."
Anh ta chậm rãi tiến về phía tôi, khom người xuống, ghé sát tai tôi, nhẹ giọng nói:
"Để tôi tiết lộ một bí mật này cho cô biết…"
"Đừng tin Hứa Tình."
14
Môi tôi run rẩy, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
"Đừng tin Hứa Tình" Ý anh ta là gì?
Tôi cố gắng giữ tỉnh táo nhưng người đàn ông kia đã bóp cằm tôi, ép tôi uống cạn cốc nước mà tôi chưa đụng vào.
Rất nhanh sau đó, ý thức của tôi lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, bên tai tôi vang lên những âm thanh huyên náo ồn ào.
Tôi mở mắt một cách mơ hồ. Xung quanh mọc đầy những cây gỗ tếch cao vút.
Tôi đang nằm trên nền đất lạnh lẽo đầy bùn đất, toàn thân đau nhức rã rời.
Và ngay lúc ấy, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Hai cỗ máy n/g/h/i/ề/n khổng lồ đang hoạt động không ngừng, tiếng động cơ gầm rú, l/ư/ỡ/i c/ư/a sắc bén xoay tròn không ngừng.
Bên cạnh chúng, khoảng mười mấy cô gái trẻ đứng thành hàng
Ai cũng còn rất trẻ nhưng lưng lại gù xuống, sắc mặt tái nhợt, t/h/a/n t/h/e tiều tụy đến mức gần như không đứng vững.
Hai bên máy n/g/h/i/ề/n có vài gã đàn ông cao lớn thô kệch vừa quát tháo vừa dùng r/o/i da q/u/ấ/t lên lưng bọn họ.
Tôi trừng mắt, sững sờ nhìn chằm chằm về phía những cô gái đang tiến lên phía trước.
Một cô gái bước đến trước máy n/g/h/i/ề/n.
Hai gã đàn ông lập tức x/é t/o/ạ/c quần áo của cô ấy không chút do dự, sau đó khiêng lên rồi ném thẳng vào máy n/g/h/i/ề/n.
"Rè… rè… rè…"
Âm thanh tiếng xích quay của máy n/g/h/i/ề/n vang lên.
Đầu óc tôi tê liệt. Tôi trợn trừng mắt, nhưng trước mặt chỉ còn lại một màn đen. Tôi mở miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không khí xung quanh tràn ngập mùi m/a/u tanh nồng, tôi cảm nhận được chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe lên mặt mình. Tôi đưa tay lên một cách cứng nhắc, chạm vào da mặt.
Là m/a/u.
M/á/u t/ư/ơ/i.
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi tràn ngập trong tim, tôi cuống cuồng bò dậy, lảo đảo chạy về phía trước, gào thét trong hoảng loạn: "Mấy người là người Trung Quốc sao? Là người Trung Quốc đúng không?"
"A… a… a…!!"
Tôi sắp phát điên rồi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận