Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHẬT KÝ CỦA THẨM CHÂU NGÔN

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:33:28
30

Trái tim tôi liên tục bị giáng những đòn nặng nề.

Người bạn mà tôi một lòng tìm kiếm, có lẽ là kẻ xấu.

Người mẹ đã luôn ở bên tôi, có thể là một con ác quỷ.

Tại sao?

Tại sao chứ?

Ha...

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả mọi thứ đều đảo lộn.

Trái tim tôi d/a/u d/o/n như bị x/é n/á/t.

Tôi nằm sấp trên nền đất, rất lâu không đứng dậy.

Nam ca đ.á tôi một cú: "Đứng dậy ngay! Lúc này mà yếu đuối thì chỉ có đường c/h/e/c thôi, hiểu không?"

Hứa Tình kéo tôi: "Nam ca, đừng giận, cô ấy không cố ý đâu, thật sự không cố ý..."

Cô ấy lắc đầu, đôi môi run rẩy, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, hoàn toàn trái ngược với nụ cười lạnh lùng lúc nãy.

Trong lòng tôi dấy lên hàng loạt nghi vấn, tại sao Hứa Tình có thể dễ dàng chuyển đổi cảm xúc nhanh như vậy?

Lúc này, Nam ca bỗng nhiên đổi ý: "Thôi bỏ đi, cô là người của Hạo Tử, chính cậu ta đã đề nghị bọn tôi dùng Hứa Tình để u/y h/i/e/p cô. Hai người ở chung cũng được, đỡ để Hứa Tình gây chuyện."

Gây chuyện? Tôi không hiểu nổi hàm ý của từ này.

Nhưng Nam ca không giải thích thêm.

Cuối cùng, tôi và Hứa Tình bị Nam ca đưa đến tầng hầm, đó là một "nhà tù", chỉ có duy nhất một khung cửa sổ nhỏ.

Đối diện, những sinh viên y bị bắt cùng tôi cũng đang bị giam giữ.

Đêm khuya, bên ngoài vang lên những âm thanh "rít rít" vô cùng đáng sợ.

Hứa Tình sợ hãi co rúm lại, tôi đều phải dỗ dành cô ấy suốt cả đêm.

Cô ấy như một con chim nhỏ hoảng loạn rúc vào lòng tôi. Tôi nhẹ nhàng v/u/o/t v/e mái tóc cô ấy. Giây phút này, tôi thật sự cầu mong mình đã sai, cầu mong Hứa Tình chỉ là bị d/o/a sợ mà thôi, cô ấy vẫn là người tốt.

Nhưng... sáng hôm sau, giữa cơn mơ màng, tôi thấy Hứa Tình đưa tay ra, làm động tác như muốn bóp cổ tôi...

Tôi chớp chớp mắt, cô ấy lập tức rụt tay lại.

31

Đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy lại trở về dáng vẻ nhút nhát của ngày hôm qua.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=12]


Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.

Tôi nhìn, nhìn mãi… Hốc mắt bỗng thấy cay xè.

Đã bao lâu rồi tôi không gặp lại cô ấy? Một năm? Gần hai năm?

Tôi cúi đầu, khẽ cười. Khi ngẩng lên, nước mắt đã vô thức lăn dài trên má. Tôi cố ngửa đầu để ngăn những giọt nước mắt ấy rơi xuống quá nhanh nhưng vẫn không thể kiểm soát được.

Tôi bắt đầu nghẹn ngào rồi lao đến ôm chặt lấy Hứa Tình.

"Cậu biết không, tớ rất coi trọng tình bạn... Tớ đã vất vả lắm mới tìm được cậu, đừng làm tớ thất vọng, được không? Hứa Tình, tớ cầu xin cậu... Thật sự cầu xin cậu... Đừng khiến tớ t/u/y/e/t v/o/ng... Tớ thực sự rất sợ... Nhưng tớ..."

Tôi không biết phải giải tỏa cảm xúc này như thế nào nữa. Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, là người mà tôi bất chấp tất cả để tìm kiếm. Nhưng giờ đây, thân phận của cô ấy lại vô cùng mập mờ. Cô ấy có thể là kẻ xấu.

Tôi hít một hơi thật sâu, đầu óc mơ hồ, nặng trĩu.

Tôi không thể khóc quá lâu, Nam ca không thích những kẻ yếu đuối.

Ông ta cần những cỗ máy không có cảm xúc.

Khi ông ta bước vào là lúc tôi vừa kịp ổn định lại cảm xúc, ông ta nhếch miệng cười: "Sao rồi? Sẵn sàng chưa? Cô đã từng làm phẫu thuật rồi đúng không? Đi theo tôi... Có một cuộc giải phẫu đang chờ cô luyện tập đây."

Ông ta dẫn tôi đến một phòng phụ trợ sạch sẽ tiêu chuẩn cao, rộng khoảng ba mươi mét vuông, bên trong có máy theo dõi nhịp tim, trung tâm đo lưu lượng m/a/u và một hệ thống cung cấp oxy. Chỉ có ba thứ đó.

Tôi sững người: "Bệnh nhân đâu?"

Nam ca liếc mắt ra phía sau.

Tôi nhìn theo ánh mắt ông ta.

Trên giường phẫu thuật, Mạnh Hạo đang nằm đó, bị hai gã đàn ông lực lưỡng đẩy vào phòng.

32

Bụng anh ấy nhuốm đầy m/a/u đỏ, thậm chí đã thấm ướt cả áo sơ mi trắng.

Trán Mạnh Hạo đổ đầy mồ hôi lạnh.

Môi cũng tái nhợt đi.

Nam ca cúi đầu, ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Hôm qua bác sĩ đều bận, Hạo Tử chỉ uống thuốc kháng viêm nhưng hình như vết thương bây giờ càng lúc càng nặng hơn. Nếu cô muốn gia nhập tổ chức, muốn làm việc cho bọn tôi thì phải có gan. Cho cô một người để luyện tập trước. Đã xuống tay được với người quen thì với người lạ chắc chắn cũng không thành vấn đề. Cô thấy sao?”

Tôi không đáp, chỉ hỏi: “Gây mê đâu?”

Nam ca nói: “Gây mê cái gì mà gây mê? Vết thương nhỏ thế này chẳng cần đâu, Hạo Tử cũng chịu được mà.”

Tôi siết chặt ngón tay, không lên tiếng.

Ông ta có thể dẫn dắt đám con gái đó đến tận đại bản doanh, cũng bởi vì ông ta là người có năng lực quan sát và phán đoán cực kỳ nhạy bén.

Ông ta đang nghi ngờ Mạnh Hạo và cũng đang cảnh cáo tôi. Nếu tôi cấu kết với Mạnh Hạo thì sẽ c/h/ế/t không toàn thây.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta. Trong lòng không ngừng dậy sóng.

Tôi muốn g/i/e/c ông ta.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận