Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHẬT KÝ CỦA THẨM CHÂU NGÔN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:31:02
15

Đầu tôi như sắp n/ổ t/u/n/g. Nó đau dữ dội đến mức không thể chịu nổi.

Tôi muốn m/ó/c m/ắ/t mình ra, muốn hủy bỏ đôi mắt này.

Không phải sự thật. Không thể nào!

Những gì tôi thấy đều không phải sự thật.

Không… Không…!!

Một bàn tay thô bạo kéo tôi, đè tôi quỳ sụp xuống nền đất.

Dạ dày tôi quặn thắt, tôi nôn thốc nôn tháo.

Tôi thở dốc không ngừng, hai mắt tôi ngấn lệ, mọi thứ trước mặt đều trở lên mờ ảo, tôi lại nhìn thấy một cô gái nữa bị ném vào cỗ máy n/g/h/i/ề/n.

Đôi chân cô ấy dốc ngược lên trời, run rẩy giữa không trung rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

"Rè… rè… rè…"

Tiếng xích quay lạnh lẽo vẫn tiếp tục vang lên.

Máu bắn tung tóe khắp nơi.

Từng k/h/ố/i t/h/ị/t v/ụ/n bị lọc ra, vứt vào cái thùng lớn đặt bên cạnh.

Tôi nôn không ngừng, nôn đến mức mật xanh mật vàng cũng bị trào ra theo.

Tôi không còn khóc nổi nữa, chỉ biết ôm chặt đầu, liên tục cúi xuống, đ/ậ/p trán xuống nền đất không ngừng.

Tôi tự nhủ với lòng mình:

“Những gì mình thấy đều là giả.

Giả…

Tất cả không hề tồn tại…”

Nhưng những thanh âm k/i/n/h k/h/u/n/g ấy vẫn không ngừng vang vọng trong tai tôi.

Tôi hoàn toàn hoảng loạn.

Tôi cảm thấy đau quá…

Toàn bộ x/u/o/n/g c/ố/t trong c/ơ t/h/ể đều như đang bị n/g/h/i/ề/n n/á/t.

Bỗng nhiên, giữa cơn hoảng loạn tột cùng, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hứa Tình.

Cô ấy đang đứng ở cuối hàng người!

16

Mái tóc cô ấy khô xơ, hai gò má hóp lại, trên người là một chiếc váy dài màu vàng nhạt.

Chiếc váy đó…

Là món quà tôi tặng cô ấy trước khi về quê.

Tôi từng nói với cô ấy:

"Màu vàng là một màu tươi sáng, con gái nên thử những gam màu rực rỡ hơn."

Tôi còn bảo rằng:

"Tương lai của cậu rồi cũng sẽ rạng rỡ như màu vàng này."

Tôi vui quá!

Cuối cùng tôi cũng tìm được cô ấy rồi!

Tôi muốn gọi tên cô ấy, nhưng cổ họng khô rát, cố gắng thốt ra hai tiếng "Hứa Tình" nhưng lại không thành tiếng.

Tôi trơ mắt nhìn cô ấy từng bước, từng bước tiến về phía trước.

Tôi muốn cứu cô ấy… Nhưng…

Chân tôi không thể cử động. Tại sao tôi không thể di chuyển? Tại sao tôi không thể gọi tên cô ấy?

Tại sao?

Nước mắt tôi trào ra không ngừng, cổ họng chỉ có thể bật ra những tiếng gầm khàn đục. Tôi cố vươn tay, muốn chạm vào cô ấy.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=6]


Nhưng…

C/ơ t/h/ể tôi đã không còn nghe theo điều khiển của tôi nữa.

Tôi hoảng loạn đến phát điên, chỉ biết cào mạnh xuống nền đất, cố gắng phát ra những âm thanh nghẹn ứ trong cổ họng:

"Ư… ư… ư…"

Cuối cùng cô gái của tôi cũng chú ý đến tôi.

Đôi mắt vô hồn của cô ấy dần hiện lên một chút ánh sáng.

Đôi môi nứt nẻ của cô ấy khẽ mấp máy:

"Trịnh Lâm…"

17

Cô ấy muốn chạy về phía tôi, nhưng đám người đó đã túm chặt lấy cánh tay cô ấy rồi vặn ngược ra sau lưng.

Lồng n/g/u/c tôi phập phồng một cách dữ dội trong cơn căm hận. Không biết lấy sức lực từ đâu, tôi đột nhiên giãy giụa một cách mạnh mẽ và thoát khỏi sự trói buộc.

Ngay khi tôi sắp lao về phía Hứa Tình, một cú đá mạnh từ sau lưng khiến tôi ngã nhào xuống đất, một âm thanh nặng nề vang lên.

Tôi giơ tay ra, cố gắng vươn về phía Hứa Tình, những giọt nước mắt đã chạm đến khóe môi.

Có kẻ túm lấy tóc tôi, kéo mạnh ra phía sau nhưng lại bị một người khác lên tiếng ngăn lại: "Đừng làm cô ta bị thương, người phụ nữ này có năng lực hình sự rất mạnh, lại còn là thạc sĩ y học. Cấp trên đã ra lệnh phải giữ cô ta lại, để cô ta tham gia tổ chức. Cô ta sẽ là người kiểm tra n/o/i t/a/n/g của mấy con bé kia, khâu lại cho chúng..."

N/ộ/i t/ạ/n/g gì? Khâu lại cái gì?

Tôi c/h/e/c lặng nhìn những cô gái còn sót lại.

Đúng lúc này, những gã đứng canh giữ bên cạnh máy n/g/h/i/ề/n đột ngột l/ộ/t s/ạ/c/h quần áo của Hứa Tình, nhấc bổng cô ấy lên, chuẩn bị ném vào cỗ máy n/g/h/i/ề/n đó. Tôi gục đầu xuống, khóe môi khẽ mấp máy nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thốt ra nổi một lời: "Hứa..."

Kẻ nắm tóc tôi càng siết chặt hơn, hắn ghé sát vào tai tôi, nở một nụ cười nham hiểm: "Người phụ nữ kia là bạn mày phải không? Chỉ cần mày đồng ý gia nhập tổ chức của bọn tao, tao sẽ lập tức thả cô ta."

Thả cô ấy? Nghĩa là sao?

Tổ chức gì chứ?

Tôi đờ đẫn quay đầu nhìn hắn. Thấy vậy, hắn nở một nụ cười ghê rợn: "Cô gái từ thành phố lớn đến đây không biết thế nào là hiểm ác đúng không? Bọn tao là tổ chức buôn bán n/o/i t/a/n/g xuyên quốc gia, chuyên mua bán t/i/m, g/a/n... còn cả m/a/u nữa... Chủ yếu là b/u/ô/n l/ậ/u mấy đứa con gái Trung Quốc sang đây, ha ha..."

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận