7
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy Mạnh Hạo đang nhìn mình với nụ cười tươi rói:
"Mẹ em bảo em vừa nhắn tin đòi báo cảnh sát gì đó… Trịnh Lâm, em sao vậy? Đang lo lắng chuyện gì à?"
Tôi rõ ràng đã nhìn thấy, trong thoáng chốc, nụ cười của anh ta trở nên vô cùng đáng sợ.
Nụ cười đó… lập tức khiến tôi rợn cả người.
Tôi biết chắc chắn sắc mặt mình bây giờ đã tái nhợt nhưng tôi không thể để lộ sự hoảng loạn trong lòng mình.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Mạnh Hạo rồi bất ngờ bật khóc, lao tới ôm chầm lấy anh ta:
"Mạnh Hạo, em vừa mơ thấy Hứa Tình… Mơ thấy cô ấy c/h/e/c… Em mơ thấy cả em cũng sẽ c/h/e/c… Em sợ lắm…"
Mạnh Hạo nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, liên tục dỗ dành:
"Ngoan nào, đừng sợ. Có anh đây, anh sẽ bảo vệ em."
Tôi nức nở, vừa khóc vừa liếc nhìn ly nước chanh trên bàn. Trong tay tôi siết chặt một vật nhỏ, đó là một cây tăm bông nhỏ tôi đã lén lấy từ nhà vệ sinh.
Tôi phải để lại manh mối cho mẹ.
Tôi biết nguy hiểm thực sự đã đến gần.
Tận sâu trong lòng, tôi cảm thấy do dự, có nên tìm cách rút lui ngay bây giờ không?
Lúc này, việc đi theo Mạnh Hạo chắc chắn là hạ sách, rời đi mới là lựa chọn an toàn nhất.
Nhưng… Tôi lại nhớ đến tin nhắn của Hứa Tình:
"Trịnh Lâm, tớ không xong rồi, cậu phải cẩn thận Mạnh Hạo."
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại trào ra.
Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi trên thế giới này.
Tôi không thể bỏ mặc cô ấy.
Tôi phải đ/á/n/h c/ư/ợ/c một lần.
Nghĩ vậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt Mạnh Hạo, hỏi:
“Tại sao mẹ em gọi cho em, mà anh lại là người nghe máy?”
8
Mạnh Hạo nói:
"Em quên rồi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-t-k-c-a-th-m-ch-u-ng-n&chuong=3]
Hôm đó em uống say quá, cứ nằng nặc đòi đăng nhập ID iPhone của em vào điện thoại anh, thế là hai máy đồng bộ danh bạ luôn. Anh cũng không để ý, cứ để nguyên vậy thôi. Thế nên khi mẹ em gọi, máy anh cũng hiện số. Vì vậy, anh mới nghe máy giúp em."
Tôi mím chặt môi, im lặng không nói gì.
Anh ta biết tôi sẽ không kiểm tra quyền truy cập trên iPhone nên đã tính toán từ trước để tìm cách nắm thông tin của tôi.
Tôi thuận theo lời anh ta, giả vờ ngây ngô:
"Em say hồi nào thế? Sao em không nhớ gì hết vậy?"
Mạnh Hạo hơi khựng lại một chút, tôi lập tức chuyển hướng:
"Thôi bỏ đi, em cũng không nhớ. Giờ anh thoát ID của em ra đi."
Mạnh Hạo cũng không từ chối.
Trong lúc uống nước chanh, tôi viết hướng dẫn chăm sóc cá cho mẹ rồi lén dùng tăm bông chấm nước chanh, viết một tin nhắn bí mật lên mặt sau tờ giấy. Chỉ cần mẹ đưa tờ giấy lại gần nguồn nhiệt, chữ viết sẽ hiện ra.
Quả nhiên, Mạnh Hạo lại cầm tờ giấy lên nhìn:
"Sao tờ giấy này lại có mùi chanh vậy?"
Tôi vội giật lại tờ giấy:
"Thì em lỡ làm đổ nước chanh lên đó đấy! Nhìn này, nhìn này, chăm cá không phải chuyện đơn giản đâu nhé! Anh xem kỹ chưa?"
Tôi vung tờ giấy trước mặt anh ta một cái rồi nhanh chóng đặt lại lên bàn.
Lúc này, Mạnh Hạo mới tỏ vẻ không có hứng thú nữa, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành tôi.
Khi rời khỏi nhà, tôi cố ý đưa hành lý cho Mạnh Hạo xách rồi chạy nhanh đến chỗ chốt bảo vệ và dặn dò:
"Chú bảo vệ ơi, nếu mẹ cháu đến cho cá ăn, nhớ nhắc mẹ cháu là cá của cháu rất thích chơi trò chơi nhé! Mấy trò mà hồi nhỏ cháu với mẹ hay chơi thì cá cũng thích chơi lắm!"
9
Chú bảo vệ mỉm cười gật đầu.
Trước khi lên xe, Mạnh Hạo đột nhiên nói:
"Em vừa dặn chú bảo vệ cái gì thế? Để anh cũng ra dặn vài câu nhé, hehe..."
Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nhưng lại khiến tôi... thấy lạnh đến thấu x/u/o/n/g.
Anh ta cẩn thận đến mức không để lại bất kỳ kẽ hở nào.
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh, chợt phát hiện chiếc đồng hồ của anh ta để quên trên ghế. Một tia nghi ngờ thoáng vụt qua trong đầu tôi.
Tôi giả vờ chụp ảnh phong cảnh xung quanh, tiện thể chụp một tấm cận cảnh chiếc đồng hồ.
Sau khi dùng phần mềm tìm kiếm thông tin bằng hình ảnh, kết quả hiện ra:
Đây là một chiếc đồng hồ thông minh được tích hợp chức năng ghi âm và quay lén của một thương hiệu nước ngoài.
Tôi bỗng nhớ lại…
Trước khi Hứa Tình gửi tin nhắn cảnh báo, Mạnh Hạo đã để chiếc đồng hồ này lại nhà tôi, nói rằng anh ta vô tình bỏ quên.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu lúc đó tôi báo cảnh sát thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nỗi bất an trong lòng tôi càng lúc càng lớn, tôi cố gắng hít thở thật sâu rồi nhanh chóng chụp thêm vài tấm ảnh linh tinh khác để đánh lạc hướng.
Tôi tự nhủ:
“Đừng sợ, Trịnh Lâm, mày đã thoát ID Iphone ra rồi. Mạnh Hạo không thể xem lịch sử duyệt web của mày được nữa.”
Nhưng tôi không ngờ rằng, dù bản thân đã tính toán kỹ lưỡng đến đâu thì vẫn có một sơ hở.
Khi lên máy bay chưa được bao lâu, tôi bắt đầu cảm thấy mơ màng, đầu óc lâng lâng.
Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai:
"Trịnh Lâm, em biết không? Chú bảo vệ đó... Là chú ba của anh, ruột t/h/ị/t đấy."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận