Vài giây trước...
Câu hỏi của Quý Phong khiến Ôn Noãn phải suy nghĩ rất lâu, mà Quý Phong cũng chờ rất lâu.
Điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến tận đầu lọc, mùi khét lẹt rõ rệt, nhưng cả hai lại như chẳng ai nhận ra điều đó.
Mãi cho đến khi tàn thuốc làm bỏng môi Quý Phong.
Câu hỏi ngược của Ôn Noãn đánh trúng tận sâu trong lòng.
Phải rồi, tại sao lại rời xa cô ấy vào cái thời điểm đẹp nhất đời người?
Những người từng trải luôn dạy người chưa trải: “Làm như vậy rồi sau này lớn lên sẽ hối hận đấy.”
Đúng là lớn lên rất dễ hối hận, hối hận về từng khoảnh khắc đã qua.
Nhưng Quý Phong, một người từng trải, đã có lần vào một đêm nào đó trong quá khứ, nghĩ thông được một vài điều.
Rằng: đừng trách móc bản thân trong quá khứ. Khi ấy, anh cũng chỉ là một người đứng trong làn sương mù của lựa chọn, đầy bối rối và lạc lối.
Anh không cần phải hối hận về những việc mình đã làm, bởi mỗi quyết định của anh đều là sự lựa chọn tốt nhất mà bản thân có thể hiểu được vào thời điểm đó.
Nếu khi ấy anh có thêm trí tuệ và kiến thức, có lẽ đã đưa ra lựa chọn khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là quyết định trong quá khứ là sai lầm hay vô ích.
Ôn Noãn có thể không hiểu những điều này, nhưng cô ấy lại có dũng khí mà một người từng trải như Quý Phong không có.
Chỉ là... dũng khí của một cô gái tự ti, lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy thôi.
Khi Quý Phong nhìn Ôn Noãn, cô ấy đã cúi đầu nhìn mũi giày của mình lần nữa.
Mọi chuyện đã đến nước này, trong lòng Quý Phong còn điều gì phải băn khoăn nữa chứ?
Ngược lại, điều anh cảm thấy nhiều hơn là: may mắn.
“Tớ sẽ không rời xa cậu nữa đâu.”
Cuối cùng, Ôn Noãn cũng nghe được câu trả lời chính diện từ Quý Phong.
Ngay lập tức, các ngón chân cô ấy co lại, vành tai đỏ bừng, hoảng loạn vô cùng, con nai nhỏ trong tim đâm đầu chết mấy lần liền.
May mà đúng lúc đó chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, Ôn Noãn vội vàng mở cửa như trốn chạy:
“Xe đến rồi, lên thôi.”
“Ừ.”
Lên xe, Ôn Noãn ngồi bên trái, Quý Phong ngồi bên phải.
Cô ấy chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thì gõ nhẹ trán, nhìn vào điện thoại.
Cả hai đều nhìn về phía riêng của mình, trở lại với sự im lặng mà họ đã quá quen thuộc.
Tay phải của Ôn Noãn vô thức thả xuống ghế, còn ai kia cũng vô thức lặng lẽ đưa tay ra.
Khi ngón tay anh chạm vào bàn tay mềm mại mảnh mai kia, nó khẽ rụt lại theo phản xạ, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng quặp trở về, chủ động nắm lấy ngón út của Quý Phong.
Chỉ là, lần nắm tay này không kéo dài lâu, chỉ vài giây đã buông ra.
Chân mày Ôn Noãn nhíu lại, vẻ mặt có phần không vui: “Hôm đó, cậu đưa Mục Vãn Thu về, tớ đã đứng ngay trên tầng ba, trước cửa phòng 302.”
Quý Phong: …
Phụ nữ đều thế này sao?
Vừa nãy còn ổn mà, quay đi quay lại đã bắt đầu lật lại chuyện cũ?
Anh nhớ mình từng giải thích rồi mà…
Quý Phong hiểu rất rõ phụ nữ có thể thù dai thế nào, họ thậm chí nhớ được chuyện từ mười mấy năm trước, rồi đem ra làm lý lẽ trong lần cãi nhau tiếp theo.
Xem ra Ôn Noãn cũng là một cô gái “bình thường”.
Thấy Quý Phong không nói gì, khóe môi Ôn Noãn đã bắt đầu trễ xuống: “Tớ thấy hai người nắm tay, còn thấy cậu ấy mời cậu lần sau gặp mặt nữa, tớ tận mắt nhìn thấy.”
Quý Phong: ???
Quý Phong bất lực day day lông mày, bắt đầu kể lại chuyện lần đầu gặp Mục Vãn Thu vào mùa hè.
“Cậu đúng là có quen Mục Vãn Thu.”
“…”
Thấy vẻ tủi thân trong mắt cô ấy, Quý Phong bỗng muốn đưa tay xoa đầu cô ấy.
Nhưng khi vừa đưa tay ra thì Ôn Noãn liền tránh đi.
“Ờ… thật ra tớ quen Mục Vãn Thu lúc công ty đang phát triển vào hè, cậu ấy là chủ nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=71]
Những căn hộ mà công ty chúng ta và chỗ ở đang thuê đều là của gia đình cậu ấy…”
Quý Phong bắt đầu kể chuyện về việc quen biết Mục Vãn Thu.
Ôn Noãn cứ nhìn chằm chằm vào mắt anh.
May mà ánh mắt của Quý Phong vẫn luôn trong trẻo, giọng nói cũng bình thản.
Điều này khiến lông mày đang nhíu lại của Ôn Noãn dần giãn ra.
“Vậy tối hôm đó thì sao?”
“Tối đó là hai phòng ký túc xá tụ tập ăn uống, Mục Vãn Thu mời bọn tớ ăn, sau đó tớ đưa cậu ấy về. Mặc dù đổ lỗi cho người khác thì không hay lắm, nhưng tớ vẫn phải giải thích, chuyện nắm tay và lời mời ăn là do cậu ấy chủ động. Lần sau nếu tớ mời lại cậu ấy, chúng ta có thể cùng đi.”
Nghe thấy Quý Phong nói “lần sau nếu mời lại, chúng ta có thể cùng đi”.
Ôn Noãn liền nghiêng đầu, dùng ngón tay gãi gãi tóc, cố giấu đi khóe miệng đang khẽ nhếch lên của mình.
“Được.”
Khách sạn vốn ở rất gần, nên xe cũng chỉ chạy một lát là về đến trường.
Trên trời, mưa đã nhỏ hơn so với lúc trước.
Xuống xe, Quý Phong hạ thấp ô xuống một chút: “Tớ đưa cậu về nhé.”
“Ừm.”
Quý Phong giơ ô đứng cạnh Ôn Noãn, cùng cô ấy quay lại khuôn viên trường, bước chân của hai người đã rất ăn ý.
Nói ra thì, cũng gần hai tháng rồi họ chưa cùng nhau đi dạo như thế này.
Cả hai đều rất thích cảm giác đi bộ dưới mưa thế này.
Giày vốn đã ướt, nên dẫm lên nước cũng chẳng thấy phiền gì.
Đi sát lề có những vũng nước, Ôn Noãn rất muốn dẫm vào, vì đây là việc cô ấy luôn muốn làm từ nhỏ đến lớn mà chưa từng dám làm.
Hồi nhỏ, nếu dẫm nước như thế, chắc chắn sẽ bị mẹ đánh.
Nhưng khi nhìn thấy các sinh viên qua lại trong trường, cô ấy lại từ bỏ ý định đó.
Hai người cứ thế đi đến đầu đường vào ký túc xá nữ, suốt dọc đường, Ôn Noãn gần như chẳng nói gì, bỗng nhiên xoay người lại: “Quý Phong!”
“Hả?”
Quý Phong còn đang hơi ngơ ngác, thì cô gái mặc áo thể thao trắng đã bước vào một vũng nước, xoay người một vòng giữa làn sóng nước bắn lên.
Sau đó cúi nhẹ đầu về phía Quý Phong.
Trông như một màn kết của buổi biểu diễn ballet vậy.
Chưa kịp để Quý Phong nói gì, Ôn Noãn đã vẫy tay chào anh: “Tạm biệt nhé!”
“Ừ, tạm biệt.”
…
Tạm biệt Quý Phong xong, Ôn Noãn lon ton chạy lên lầu.
Về đến ký túc xá, tim vẫn còn đập thình thịch.
Chỉ là nét mặt thì đã hoàn toàn thu lại vẻ bối rối, trở về với vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Ôn Noãn có chút sợ giao tiếp xã hội, vẻ lạnh lùng này thật ra là cách cô ấy tự bảo vệ bản thân.
Nhưng lên đại học rồi, trong ký túc xá thế nào cũng sẽ có một đứa bạn cùng phòng nói nhiều khiến cô ấy không giữ nổi vẻ mặt đó nữa.
Giống như Trương Siêu ở phòng của Quý Phong, hoặc Vương Nam ở phòng 302 của Ôn Noãn.
Vừa bước vào phòng, Vương Nam đang ăn khoai tây liền lập tức phát hiện ra điểm bất thường: “Ôn Noãn, sao cậu lại thay đồ rồi?”
Cô ấy nhớ lại lời Quý Phong từng nói: “Con người thì phải giao tiếp xã hội, ít nhất là trong những năm đại học.”
Ôn Noãn hơi do dự một chút rồi trả lời: “Bị ướt mưa, nên tớ đi mua một bộ đồ mới.”
“Không phải cậu mang ô rồi sao?”
“Ô bị hỏng rồi.”
“Ơ, ô gì mà dễ hỏng thế?”
“Ừm.”
Cảm thấy chủ đề này coi như kết thúc, Ôn Noãn mặt không cảm xúc đi vào nhà vệ sinh, cởi giày, thay dép, rồi rửa chân qua một chút.
Sau đó cô ấy quay lại giường để thay đồ ngủ.
Nhưng vừa cởi áo ra, con mắt Vương Nam ở bên cạnh suýt thì rớt ra ngoài.
“Oa! Oa! Ôn Noãn ngực cậu to quá đi mất, lại còn có cơ bụng nữa chứ, dáng người gì mà quyến rũ vậy trời!”
Ôn Noãn có chút ngượng ngùng, lập tức quay lưng lại, tránh ánh nhìn của Vương Nam, nhanh chóng thay đồ xong rồi nằm sấp lên giường.
Nhưng Vương Nam vẫn cứ nhìn cô ấy chằm chằm, khiến Ôn Noãn cảm thấy hơi khó xử: “Sao vậy?”
Vương Nam nhìn vẻ mặt đơ đơ của Ôn Noãn, cuối cùng vẫn không kìm được tính nhiều chuyện: “Ôn Noãn, trông cậu bây giờ giống kiểu có tâm sự ấy. Không vui à?”
Nghe vậy, biểu cảm của Ôn Noãn càng trở nên kỳ lạ hơn.
Lông mày cau lại.
Tâm sự à? Hình như đúng là có chút tâm sự thật.
Nhưng không phải là buồn phiền, mà là… vui ấy!
Chẳng lẽ lại nói với Vương Nam rằng hôm nay có quá nhiều chuyện khiến cô ấy hạnh phúc?
Gặp lại Quý Phong, trò chuyện, nói chuyện về công việc và tương lai, hóa giải hiểu lầm, còn móc tay nhau nữa.
Hiện tại cô ấy thực sự rất muốn lăn qua lăn lại trên giường vì sung sướng.
Nhưng trong ký túc xá có người, để giữ hình tượng lạnh lùng cao ngạo như thường lệ, cô ấy lại không thể lăn.
Ngạt chết mất thôi…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận