Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 70

Ngày cập nhật : 2025-06-23 22:51:44
Ôn Noãn hơi sững người, lập tức giải thích: “Không phải, ý tớ là…”
“Cậu không định làm cùng với tớ à?”
“Không phải, không phải thế.”
“Nếu định làm cùng thì chẳng phải là chúng ta sao?”
“Hả?”
Ôn Noãn bị lời của Quý Phong làm cho hơi choáng váng.
“Chúng ta là đối tác hợp tác quan trọng đấy.”
Quý Phong điềm tĩnh nhìn cô ấy, như thể đang tuyên bố một việc chẳng đáng nói ra lắm.
Thế nhưng Ôn Noãn lại không dám đối diện ánh mắt đó của anh vào thời điểm này.
“Không, tớ không làm được đâu…”
“Đã đến tận đây rồi, bây giờ lại muốn bỏ cuộc sao?”
Ôn Noãn không kìm được mà bắt đầu vò tay mình, trong phút chốc không biết phải trả lời thế nào.
“Quý Phong, mở công ty cần rất nhiều tiền, tớ không có tiền.”
Quý Phong cầm bút và giấy từ trên tủ đầu giường, tiện tay viết vài dòng.
“Cậu không có thì tớ có. Vài tháng nay tớ đã tích góp được hơn hai triệu tệ, dùng làm vốn vận hành ban đầu thì chắc chắn là đủ. Trong hai ngày tới, tớ sẽ thành lập một công ty công nghệ. Đến lúc đó cậu sẽ gia nhập với tư cách là quản lý cấp cao và cổ đông, nắm giữ 10% cổ phần.”
“Không có cổ phần tớ cũng có thể giúp cậu quản lý mà.”
Nhắc đến chuyện quản lý, giọng điệu vốn dịu dàng của Quý Phong bỗng trở nên nghiêm túc: “Ôn Noãn, là cậu muốn tách bạch chuyện tiền bạc, bây giờ tớ phân rõ với cậu rồi, cậu lại không chịu nữa?”
“…”
Mỗi lần không biết phải trả lời thế nào, Ôn Noãn sẽ chọn cách… tự “đóng” mình lại.
Nếu là chuyện khác thì có lẽ Quý Phong sẽ nhường cô ấy, nhưng chuyện này thì không thể.
“Cậu không cần phải khiêm tốn hay tỏ ra yếu thế trước mặt tớ, với năng lực của tớ mà còn cần cậu phải nhường à? Nếu muốn thay đổi, thì phải có tham vọng. Một cộng sự không có ham muốn gì, tớ không cần. Cậu suốt ngày chẳng màng danh lợi, vậy tớ lấy gì để tạo động lực cho cậu đây?”
Dù là muốn mở cửa hàng vợ chồng, thì cũng phải thực sự thành vợ chồng đã rồi tính tiếp…
Trong đầu Quý Phong đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó, nhưng lập tức đổi chủ đề: “Thay vì suy nghĩ linh tinh, chi bằng cùng tớ nghĩ thử cái tên cho công ty đi, đơn giản chút.”
Nghe Quý Phong nhắc đến tên công ty, Ôn Noãn mới dần lấy lại chút phong thái chuyên nghiệp.
“À, về tên công ty thì… lấy thẳng tên cậu dùng luôn, gọi là ‘Công nghệ Quý Phong’, cậu thấy sao?”
“Tên này không có điểm nhấn, không có hàm ý gì cả, chắc chắn là không được.”
Theo yêu cầu của Quý Phong, Ôn Noãn cũng cầm bút lên hí hoáy viết vài cái tên.
Nhưng mấy cái tên cô ấy đề xuất, Quý Phong đều không hài lòng.
Quý Phong còn đưa ra cái tên “Ánh nắng mùa đông”, cũng bị Ôn Noãn “xử bắn” tại chỗ.
Ôn Noãn nhíu mày, cô ấy đâu phải mù chữ, sao lại không hiểu ẩn ý trong đó.
Ánh nắng mùa đông rất ấm áp, rõ ràng là đang ngụ ý đến cái tên “Ôn Noãn”*.
*Gốc 温暖 nghĩa là ấm áp, âm Hán Việt là Ôn Noãn.
Ngay cả những cái tên như “Công nghệ Ôn Noãn” hay “Công nghệ Gió ấm” cũng lần lượt bị loại.
Những tên kiểu đó không phù hợp với một công ty công nghệ.
Sau đó cả hai rơi vào bế tắc.
Quý Phong cũng hiểu, cái tên công ty là chuyện rất quan trọng, không thể qua loa cho có.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thực ra cũng rất muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng nhìn Ôn Noãn cũng đang tập trung suy nghĩ, anh lại âm thầm từ bỏ ý định đó.
Cuối cùng, vẫn là Quý Phong nhượng bộ.
“Những tên kiểu phiên âm hoặc dịch nghĩa trước đây đúng là không ổn, vấn đề lớn nhất là không đủ sức hút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=70]

Là một công ty công nghệ, đối tượng chính tuyển dụng chắc chắn vẫn là những người trẻ làm việc trong lĩnh vực công nghệ mạng. Kiếm tiền thì đương nhiên ai cũng nghĩ đến. Nhưng bên cạnh việc kiếm tiền, họ cũng sẽ nghĩ về tương lai, về những mơ ước phía trước. Nên cái tên tốt nhất là phải xoay quanh các yếu tố như: công nghệ, lập trình viên, kỹ thuật, tương lai… Đại khái là mấy thứ đó, cậu có ý tưởng gì không?”
Quý Phong liệt kê những yếu tố mình nghĩ ra, rồi cùng Ôn Noãn bắt đầu động não.
Cả hai rất ăn ý, cùng nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.
Cảm giác quen thuộc ấy đã lâu không xuất hiện, nhưng thật dễ chịu, khiến Quý Phong không khỏi bồi hồi nhớ nhung.
Ôn Noãn chống cằm, ngẩn người một lúc, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ rất nghiêm túc.
Còn Quý Phong thì lại lặng lẽ thất thần nhìn vào đôi mắt của cô gái ấy.
“Người ấy như cầu vồng, gặp được mới biết thế nào là tuyệt sắc.”
Cô ấy thật sự rất đẹp.
Càng lúc, ánh mắt chăm chú của Quý Phong khiến khuôn mặt cô gái dần ửng hồng.
Hình như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng không vì thế mà dừng suy nghĩ.
Nghĩ đến tương lai cùng nhau, ánh mắt Ôn Noãn bỗng trở nên sáng bừng, rồi nhanh chóng viết bốn chữ lên giấy: [Chạm Tới Tương Lai]
“Cái tên này, thế nào?”
Ngay lúc cô ấy vừa hành động, Quý Phong thực ra đã kịp thu lại ánh mắt mình.
Anh lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu.
Phải nói, nghe cũng thật sự rất ổn.
“Ngành Internet dựa vào coder, coder dựa vào đôi tay, dùng bàn phím trong tay để tạo ra tương lai?”
“Đại khái là vậy… Nhưng nếu cần câu slogan quảng cáo, tớ nghĩ nên giao cho công ty quảng cáo thì tốt hơn, họ chuyên nghiệp hơn.”
“OK, quyết định vậy đi. Không nói đâu xa, cái viễn cảnh lần này cũng to đấy.”
“Hi hi…” Ôn Noãn khẽ cười, rồi nhanh chóng thu lại nét mặt.
Quý Phong đã chốt, cuối cùng cũng xác định được tên công ty.
“Sau này, đây sẽ là công ty của chúng ta.”
“Ừm.”
Ôn Noãn cũng nhẹ nhàng gật đầu, chính thức thừa nhận từ “chúng ta”.
Thật ra cô ấy cũng có chút hồi hộp, tuy mọi thứ vẫn chưa bắt đầu, nhưng dường như cô ấy đã “chạm tay tới tương lai”.
“Đi thôi, lại chậm trễ thêm một lúc, phải về trường thôi.”
“Ừm.”
Bước ra khỏi khách sạn, trạng thái nghiêm túc vì công việc kết thúc, bầu không khí lúng túng lập tức quay trở lại.
Vấn đề xuất hiện rồi, rốt cuộc thì, mối quan hệ của họ hiện giờ là gì?
Hai người dường như cùng lúc nghĩ đến câu hỏi này, cùng dừng lại ở bậc thang trước cửa khách sạn.
Cả hai nhìn về phía đối phương, tuy chỉ cách nhau vài bước, nhưng lại có cảm giác thật xa vời.
Không sợ nói chuyện, chỉ sợ không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
“Về trường trước đã, bắt xe nhé.” Quý Phong chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Ừm.”
Quý Phong giơ tay gọi xe ở lối rẽ phía trước, nhưng lúc này lại chẳng có chiếc taxi nào chịu dừng lại.
Sự im lặng khiến lòng người khó chịu, Quý Phong không nhịn được mà châm một điếu thuốc.
Thấy mãi không bắt được xe, Ôn Noãn cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Cô ấy không biết hành động chạy một mạch đến Ma Đô này của mình, có phải là kiểu “thiếu nữ vượt ngàn dặm theo đuổi người yêu” như trong truyện ngôn tình hay không, và liệu trong mắt Quý Phong, chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Liệu anh có xem nhẹ cô ấy không…?
Đúng lúc Ôn Noãn đang chìm vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, Quý Phong bỗng lên tiếng: “Vì sao lại đến Ma Đô? Dù nói thế nào thì... với cậu, với năng lực của cậu, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại có lẽ vẫn sẽ tốt hơn.”
Giữa nam và nữ, không nên hỏi ‘tại sao’, nhất là với loại ‘tại sao’ này.
Nhưng Quý Phong vẫn hỏi. Bởi vì anh thật sự muốn biết.
Ôn Noãn cúi đầu, nhìn đôi giày vẫn còn ướt sũng của mình, dòng suy nghĩ trong đầu cứ không ngừng xoay chuyển.
Phải rồi, tại sao cô ấy lại đến Ma Đô?
Từ lúc nào đã quyết định như vậy?
Trên đời này, rốt cuộc có điều gì là không thể buông bỏ được? Tới thủ đô, liệu mọi chuyện có thật sự tốt hơn không?
Trong đầu Ôn Noãn hiện lên vô số câu hỏi, và rồi cũng từng cái, từng cái tìm được câu trả lời.
Cô ấy ngẩng đầu, chủ động đối diện với ánh mắt của Quý Phong.
Trên đời này, rốt cuộc có thứ gì khiến người ta không thể buông tay? Có con đường nào khó đến mức khiến ta đánh mất cả tuổi trẻ và những mùa thu tươi đẹp?
Cô ấy khẽ nói: “Tại sao tớ lại phải rời xa cậu ở cái độ tuổi đẹp nhất đời người chứ?”
“Khụ… thuốc làm bỏng miệng rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận