Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 42

Ngày cập nhật : 2025-06-13 15:08:01
Quý Phong nhướn một bên mày.
Rất mềm mại, rất dễ chịu, thậm chí anh còn có cảm giác muốn quay sang ôm lấy cơ thể mềm mại ấy vào lòng.
Ôn Noãn liệu có từ chối không?
‘Cái quái gì, mình đang nghĩ gì thế?’ Quý Phong vội vàng dập tắt tia lửa nhỏ vừa le lói trong lòng.
Hai người rơi vào im lặng.
Cảm giác mềm mại ấy kéo dài không rõ bao lâu, chỉ biết là lòng Quý Phong đã có chút lâng lâng.
Mãi cho đến khi giọng nói của Ôn Noãn vang lên bên tai: “Đèn xanh rồi.”
“Hả? Ờ…”
Quý Phong mới miễn cưỡng hoàn hồn lại, siết tay ga.
“Ôn Noãn, sắp tới nơi rồi.”
“Ừm.”
Sự im lặng quen thuộc vẫn không bị phá vỡ. Cho dù đã đến trước cửa quán Tiên Khách Cư, xuống xe rồi mà trong lòng Quý Phong vẫn còn chút rối bời.
Anh và Ôn Noãn một trước một sau bước vào phòng bao siêu rộng, lập tức có người bắt đầu trêu chọc: “Thấy chưa, tớ đã bảo là hai người họ sẽ cùng nhau đến mà.”
“Có gì đâu, bình thường họ cũng toàn đi cùng nhau mà, chẳng lạ gì.”
“Hai người sắp thành huyền thoại của Nhất Trung rồi đó.”
“Quý Phong, cậu và Ôn Noãn đang quen nhau phải không?”
Mấy câu trước còn có chừng mực, nhưng khi nghe có người hỏi vậy, tâm trí mơ hồ của Quý Phong lập tức nghiêm túc trở lại.
Ánh mắt và biểu cảm của anh cũng lập tức trở nên bình tĩnh.
Người hỏi, là Lưu Vĩ, người rất quan tâm đến Ôn Noãn.
Người đứng gần Quý Phong nhất là Ôn Noãn, với sự nhạy cảm của mình, cô ấy lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Quý Phong.
Vì vậy, còn chưa đợi Quý Phong mở lời, Ôn Noãn đã lên tiếng trước: “Chúng tớ là bạn thôi.”
Quý Phong nghe thấy Ôn Noãn chủ động nói vậy, trong lòng lại có một cảm giác không thể nói rõ.
Nhưng với bản lĩnh từng trải của anh, vốn đã trải qua đủ loại tình huống.
Nên chỉ mỉm cười phụ họa theo lời Ôn Noãn: “Ôn Noãn sẽ vào Thanh-Bắc đó, điểm đầu vào cao thế thì tôi sao mà thi đậu nổi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=42]

Mọi người đừng đoán bừa nữa.”
Quý Phong nói có lý có lẽ, biểu cảm và thái độ cũng không để lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Vài bạn học vừa nãy trêu chọc cũng chỉ đành gật đầu:
“Nghe Quý Phong nói vậy, hình như cũng đúng thật.”
“Ừ, bốn năm đại học đủ để thay đổi quá nhiều thứ rồi.”
“Thôi thôi, tốt nghiệp rồi, hôm nay tụ họp là để vui vẻ mà, đừng có u sầu ủ dột nữa.”
Lớp trưởng Lý Long vốn có chút sợ Quý Phong, thấy không khí không ổn thì lập tức bước ra xoa dịu.
Muốn kéo buổi tụ họp lớp mười hai này quay lại đúng nhịp ban đầu.
Nhưng hôm nay không biết có phải vì ba năm bị kìm nén cuối cùng đã được giải tỏa hay không, Lưu Vĩ vẫn không chịu bỏ qua: “Quý Phong, hôm nay anh với Ôn Noãn đến muộn đấy, cả lớp chỉ có hai người các anh là đến trễ. Lúc trước chúng ta đã nói sao nhỉ? Ai đến muộn thì tự phạt ba ly, đúng không các cậu?”
Quý Phong nheo mắt lại, kiếp trước chính anh là người đi đâu sẽ luôn dắt Lưu Vĩ theo.
Làm gì cũng không ra hồn, chỉ giỏi châm lửa khích bác.
Giờ là buổi tụ họp sau tốt nghiệp, thằng nhóc này lại không biết điều như vậy, thật nghĩ anh hiền à?
“Phạt rượu là luật đặt ra từ trước mà, Quý Phong, anh không rút lui đấy chứ?”
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Quý Phong, bàn tay nhỏ của Ôn Noãn bất chợt quấn lấy tay anh, siết chặt.
Cơn giận sắp bộc phát của Quý Phong lập tức tiêu tan, gương mặt cũng theo đó mà trở nên bình thản: “Được được, hôm nay tôi đến muộn là lỗi của tôi, phạm lỗi thì nhận, bị phạt thì chịu, tôi chấp nhận.”
“Chỉ mình anh nhận thì không được, còn Ôn Noãn nữa.”
Lưu Vĩ nâng ly rượu đưa cho Ôn Noãn, nhưng bị Quý Phong chặn lại. Ngay sau đó, thấy Ôn Noãn lén nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt lấp lánh.
Trong đôi mắt trong veo ấy, ý tứ vô cùng rõ ràng: hôm nay tớ được uống rượu không?
Về chuyện Ôn Noãn uống rượu, Quý Phong xưa nay chưa từng nhượng bộ, lần này cũng không ngoại lệ.
Thấy Quý Phong lắc đầu, Ôn Noãn chỉ còn biết nghiêng đầu, sau đó lạnh mặt quay đi.
Nghiêng đầu là nghiêng cho Quý Phong xem, còn mặt lạnh là để dành cho người ngoài như Lưu Vĩ, Ôn Noãn phân biệt rất rõ ràng.
Lưu Vĩ nhìn hai người họ, nét mặt có chút phức tạp. Trong lòng lại càng khó chịu đến không thể tả.
Thực ra cậu ta rất muốn nhắc nhở, rõ ràng Quý Phong và Ôn Noãn đều nói chỉ là bạn bình thường.
Nhưng chuyện Ôn Noãn có uống rượu hay không lại phải hỏi ý Quý Phong, Quý Phong lắc đầu, Ôn Noãn cũng nghe theo.
Chẳng lẽ bọn họ không thấy chuyện đó vốn dĩ đã rất vô lý à? Bạn bè bình thường thì dựa vào đâu mà quản chuyện này?
Thấy bạn học xung quanh cũng cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ, Quý Phong không muốn phá hỏng không khí.
Anh giữ đủ thể diện cho mọi người, liền bật cười: “Vậy thế này đi các cậu, bọn tôi đến muộn là thật, phạt là đúng, ba ly của Ôn Noãn để tôi uống thay, OK chứ?”
Nói xong, Quý Phong nâng ly uống cạn, rồi lại rót tiếp.
Sáu ly, may mà chỉ là bia.
Suốt quá trình đó, Ôn Noãn vẫn nắm tay Quý Phong không buông, và khoảnh khắc ấy đã lọt vào mắt của nhiều người.
OK cái gì mà OK, đầy mùi ghen tị trong đống "cơm chó" kia.
Lưu Vĩ tức giận trong lòng, nhưng trước sự ăn ý giữa hai người họ thì hoàn toàn bất lực.
Cậu ta càng cố chen vào, lời nói và hành động của mình trước mặt Ôn Noãn và Quý Phong lại càng trở nên thô lỗ, vụng về.
Mãi cho đến khi Quý Phong uống cạn ly cuối cùng, khí thế của Lưu Vĩ cũng xẹp xuống một nửa.
“Được rồi, nhận phạt là được.”
Qua được chuyện này, Ôn Noãn mới lặng lẽ buông tay Quý Phong ra, không để ai phát hiện.
Hôm nay mọi người đều đến để vui vẻ, Quý Phong cũng đã giữ thể diện cho tất cả, nên các bạn khác cũng không tiếp tục ép buộc gì.
Thấy Quý Phong đã uống phạt, mọi người lần lượt ngồi xuống ăn uống.
Ôn Noãn đương nhiên ngồi cạnh Quý Phong, điều này rất bình thường, chẳng ai phản đối.
Nhưng vấn đề là: Cố Tuyết Đình lại chủ động ngồi kế bên anh.
Quý Phong không để ý đến cô, chỉ lặng lẽ ăn cơm cùng Ôn Noãn.
“Thử cái này xem, nhưng hơi béo đấy.”
“Nè, ăn tôm đi.”
Sau một khoảng thời gian rèn luyện, Ôn Noãn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng từng cử chỉ đã không còn sự lúng túng và căng thẳng như trước.
Đối diện với những buổi tiệc kiểu này, cô ấy giờ đã có thể điềm tĩnh mà bóc tôm cho Quý Phong.
Đúng vậy, lần trước là Quý Phong gắp cho Ôn Noãn ăn. Lần này thì ngược lại.
Bên cạnh, Cố Tuyết Đình cũng muốn chủ động lấy lòng, nhưng Quý Phong hoàn toàn không cho cô cơ hội, quay hẳn người đi.
Không giữ được thể diện, Cố Tuyết Đình đành ngậm ngùi từ bỏ.
Rượu vào ba vòng, đám học sinh nam bắt đầu thi nhau khoác lác.
Toàn là độ tuổi tràn đầy sức sống, nào là chính trị, quân sự, rồi cả những cô gái từng thích trước đây.
Tới lúc này thì chẳng ai còn giấu diếm gì, nói ra hết như những câu chuyện sau khi ăn uống no nê.
Quý Phong ngồi đó chỉ cười, thi thoảng hùa theo vài câu.
Anh cũng rất thích mấy chủ đề chính trị, quân sự ấy, nhưng không muốn trở thành tâm điểm bàn tiệc, cũng không cần phải nổi bật vào lúc này.
Cố Tuyết Đình thấy Quý Phong không để ý gì đến mình, lại chẳng mấy khi lên tiếng, trong lòng càng thêm tức tối.
Nhìn sang đám con trai đang nói chuyện trên trời dưới đất, cô càng tỏ ra khinh thường: “Đúng là ghét mấy người uống vài ly rượu là bắt đầu nói chuyện quốc gia đại sự. Thật là trẻ con, tự luyến, buồn cười.”
Giọng cô không nhỏ, câu nói ấy lập tức khiến đại sảnh đang ồn ào trở nên im bặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lẫn nhau đều hiện rõ sự khó chịu và phản cảm.
Những lời Cố Tuyết Đình vừa nói, đã chạm đến nỗi lòng của rất nhiều người.
Lúc này, Quý Phong, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lại quay người lại, nhìn về phía Cố Tuyết Đình.
Thấy Quý Phong nhìn mình, Cố Tuyết Đình còn tưởng anh sắp hòa giải với mình.
Nhưng Quý Phong chỉ nhíu mày, rồi lắc đầu: “Xin lỗi, Cố Tuyết Đình, tôi không đồng ý với lời cậu nói.”
“Quý Phong, cậu…”
“Uống rượu tán gẫu là chuyện thường tình, vốn dĩ là để giãi bày những cảm xúc chưa nói hết, chẳng có gì sai cả. Hơn nữa, cậu đã từng nghe câu này chưa?”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Quý Phong, Cố Tuyết Đình bắt đầu bối rối: “Câu… câu gì?”
“Dù địa vị thấp hèn, cũng không dám quên lo cho nước nhà!”

Bình Luận

0 Thảo luận