"Làm tạp vụ á?"
Trong lòng Mục Vãn Thu có chút khó chịu. Cha cô từng nói với cô rằng Quý Phong là một thanh niên rất giỏi ăn nói, vừa khéo léo, vừa quyết đoán, biết tiến biết lùi.
Nhưng bây giờ anh lại có vẻ chẳng muốn nói chuyện với cô?
Điều này khiến Mục Vãn Thu hơi mất tự tin.
Không khí giữa hai người trở nên có phần gượng gạo, cô đành chủ động chuyển chủ đề: “Tôi có thể vào trong xem thử không?””
“Cứ tự nhiên.”
Quý Phong gật đầu ra hiệu, Mục Vãn Thu liền bắt đầu đi dạo quanh phòng làm việc.
Cô nhìn thấy mấy tài khoản "chị gái tâm lý" của các thành viên trong studio, gương mặt lộ ra chút kinh ngạc: “Vậy mấy bài kiểu như ‘câu nói truyền động lực’ là do các anh đăng à?”
“Đúng vậy.”
“Ờ, được thôi…”
Sau đó cô lại thấy cảnh các thành viên studio đang xử lý đơn hàng, trò chuyện, một loạt quy trình làm việc.
Nhìn chung không có gì đáng ngờ.
Đi một vòng xong, Mục Vãn Thu chắp tay trước người: “Quý Phong, tôi nghe nói cậu cũng là sinh viên Đại học Ma Đô? Tân sinh viên đúng không?”
Quý Phong đoán chắc là do Mục Khuê nói với cô, chuyện này cũng không có gì phải giấu, liền gật đầu thừa nhận: “Ừ, đúng vậy.”
“Thật trùng hợp ghê, chúng ta là đồng môn rồi. Tôi học ngành Quản trị kinh doanh, còn cậu?”
“Công nghệ thông tin.”
“Chỗ này là cậu tự khởi nghiệp à?”
“Cũng coi là vậy.”
“Mới năm nhất mà đã bắt đầu khởi nghiệp, lại còn có thành tựu như vậy, thật giỏi quá…”
Quý Phong chỉ cười nhạt: “Chơi cho vui thôi, sao so được với nhà các cậu.”
Nói vậy không phải vì Quý Phong tự ti, mà thực sự là không thể so nổi. Ở khu thương mại cũ này, giá nhà lên tới mấy vạn một mét vuông, mà Mục Vãn Thu lại sở hữu cả 2 tầng…
Đó là tài sản thực sự.
Nghe vậy, Mục Vãn Thu vội xua tay: “Không giống nhau đâu, phần lớn là do ông nội tôi mua, cha tôi cũng góp thêm chút ít, chứ không liên quan gì đến tôi cả. Những thứ cậu có đều là tự mình làm ra, lợi hại hơn tôi nhiều.”
“Cũng có phần là nhờ may mắn.”
Hai người cứ thế trò chuyện, chẳng đâu vào đâu.
Hầu hết đều là Mục Vãn Thu nói, còn Quý Phong chỉ đáp lại một cách lịch sự.
Cảm giác xa cách mơ hồ ấy khiến Mục Vãn Thu hơi buồn lòng.
“Quý Phong, trưa nay cậu có rảnh không? Tôi mời cậu xuống lầu ăn cơm nhé?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Mục Vãn Thu, Quý Phong vẫn bình tĩnh như mặt hồ, chỉ tay ra phía sau: “Tôi phải dắt cả đám anh em đi theo.”
Mục Vãn Thu không hề giận khi nghe Quý Phong nói vậy.
Ngược lại, cô vui vẻ bật cười: “Vậy thì càng hay, mọi người cùng đi nhé.”
…
Đến trưa, được Mục Vãn Thu mời ăn, các thành viên trong studio tất nhiên không gọi đồ ăn ngoài nữa.
Cả nhóm cùng nhau đến quán cơm rang nhỏ ở tầng 2 ngồi ăn.
Chỗ này bàn bốn người, họ chia ra tổng cộng ba bàn.
Quý Phong, Đậu Đinh và Mục Vãn Thu ngồi cùng một bàn.
Vì là người quen thuộc nơi đây nhất, Mục Vãn Thu chủ động gọi khá nhiều món.
Tất nhiên, ba bàn đều giống nhau, cô đâu ngốc đến mức gọi riêng món khác biệt cho Quý Phong.
Khi đồ ăn được bưng lên, Mục Vãn Thu luôn cảm thấy người to con ngồi đối diện nhìn mình có vẻ dữ dằn.
Mãi đến khi bị Quý Phong trừng mắt, ánh nhìn ấy mới thu lại.
Đậu Đinh bị Quý Phong trừng một cái, trong lòng thì ấm ức muốn khóc, nhưng vừa liếc thấy quảng cáo bia bên cạnh, ánh mắt liền sáng lên.
“Anh Phong, mấy hôm nay tụi mình cực quá, trưa nay làm vài chai bia nhé?”
Quý Phong vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Hôm nay vốn là ngày anh tự cho mình nghỉ, uống chút bia thư giãn cũng chẳng sao.
“Được, vậy cậu gọi đi.”
Thấy Quý Phong đồng ý, miệng Đậu Đinh cười đến tận mang tai, sau đó quay sang nhìn Mục Vãn Thu đối diện: “Mỹ nữ này, cậu có uống bia không?”
Bị một gã to con hỏi có uống rượu không, Mục Vãn Thu theo bản năng hơi sợ, nhưng liếc nhìn Quý Phong đối diện, cô cắn răng một cái.
“Được thôi, nhưng tôi uống không giỏi.”
“Không sao, uống chút chơi thôi, ai ép đâu. Đúng không, anh Phong?”
“Ừ.”
Thấy Quý Phong lên tiếng, Đậu Đinh cười đến mức méo mặt, quả nhiên có khác biệt thật!
Còn chuyện con gái uống bia, Quý Phong chỉ để tâm mỗi Ôn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=54]
Nếu là Ôn Noãn uống, anh chắc chắn sẽ ngăn lại.
Những cô gái khác đối với anh chỉ là người qua đường.
Ví dụ như bây giờ, anh để Mục Vãn Thu uống bia, vẻ ngoài của Quý Phong vẫn điềm nhiên như không, hoàn toàn không có chút thay đổi.
Hehe, vị trí chị dâu là không thể lay chuyển.
Sau một phen thăm dò, Đậu Đinh bỗng thấy mình thật “cơ trí như thần”.
Thực ra Quý Phong hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó, ý của anh rất đơn giản: Cô có uống hay không thì liên quan gì đến anh?
Vô tình lại đúng với kế hoạch nhỏ của Đậu Đinh.
Món ăn mang lên, Quý Phong và Đậu Đinh không khách sáo, vừa ăn vừa uống bia.
Công việc của họ rất bận, nên đa phần ăn khá nhanh.
So với hai người kia, Mục Vãn Thu tỏ ra rất giữ ý, ăn không chậm nhưng rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm bia.
Cô chưa từng uống bia trước đây, cảm thấy không ngon bằng nước ngọt.
Cồn ngấm khá nhanh, chẳng bao lâu má cô đã ửng hồng.
Sau vài phút ăn vội, mọi người bắt đầu chậm lại, rồi mở lời trò chuyện.
“Những người này đều là bạn học của cậu à?”
“Không hẳn.” Quý Phong khẽ lắc đầu.
“Bọn tôi là đàn em của anh Phong, anh Phong dẫn dắt bọn tôi ra ngoài lập nghiệp, nên bọn tôi đi theo anh ấy.”
Nghe Đậu Đinh nói vậy, Mục Vãn Thu hơi ngạc nhiên.
Dẫn mọi người ra ngoài làm ăn? Vậy xa quê thế này… người nhà họ không phản đối sao?
“Bạn học Quý Phong đúng là lợi hại, có nhiều đồng đội cùng chí hướng như vậy.”
“Chứ còn gì nữa, anh Phong ở Nhất Trung bọn tôi, là bá chủ học đường đó.”
Quý Phong: “…”
“Không biết ăn nói thì đừng nói, không khéo trẹo lưỡi đấy.”
“Dạ.”
Thấy Đậu Đinh cao gần một mét chín mà rụt rè trước mặt Quý Phong, Mục Vãn Thu lại càng thấy tò mò về cậu bạn học lạnh lùng này.
Ăn xong, Quý Phong khẽ gật đầu với Mục Vãn Thu: “Tụi tôi ăn xong rồi, hôm nay cậu chiêu đãi, lần sau tôi mời lại.”
“Không cần đâu, các cậu thuê nhà cả năm mà, còn nhiều thời gian để gặp nhau.”
Mục Vãn Thu cười rất ngọt ngào, đúng vậy, họ là chủ nhà và người thuê, lại còn là bạn học cùng trường.
Vậy thì những ngày sau này chắc chắn sẽ còn nhiều dịp để tiếp xúc.
“Các cậu định quay về làm việc à?”
“Ừ.”
“Vậy tôi cũng về đây, tôi ở tầng năm.”
Quý Phong và Mục Vãn Thu nhìn nhau mấy giây, cuối cùng Quý Phong chủ động lên tiếng: “Tôi đưa cậu về nhé.”
“Được.” Mục Vãn Thu khẽ cong môi cười.
Lên tới tầng năm, Quý Phong vẫn giữ phong cách như trước, không đụng chạm, không bắt chuyện.
Mãi không thấy Quý Phong nói gì, Mục Vãn Thu cắn môi, sau khi mở cửa thì bất ngờ hỏi: “Bạn Quý Phong ngày mai rảnh không?”
“Không.”
“Vậy ngày kia?”
“Dạo này bận lắm.”
“Vậy thì thôi… Nhưng có thể add QQ không? WeChat mình toàn dùng để nói chuyện với cha thôi.”
“Được.”
[Chiều thu ráng đỏ đã thêm bạn làm bạn bè.]
Rầm!
Cửa đóng sầm lại. Trong bóng tối, Mục Vãn Thu hơi tức giận.
Cô dựa vào tường, bĩu môi một cách tủi thân, không rõ là đang so đo chuyện gì hay là nảy sinh một cảm xúc khó hiểu nào đó.
Trước đây cô chưa từng chủ động như vậy, thế mà Quý Phong lại giống như một khúc gỗ.
“Hừm, còn dài mà, cứ chờ xem.”
…
Những ngày tiếp theo, gần như mỗi ngày Quý Phong đều “tình cờ” gặp Mục Vãn Thu.
“Bạn Quý Phong, trùng hợp ghê ha?”
“Quý Phong, đi ăn chung không?”
“Quý Phong, túi rác trên lầu nặng quá, giúp tôi một tay mang xuống nhé...”
Đôi khi thấy cô dọn dẹp những căn hộ trả phòng ở tầng bốn và năm, có lúc lại thấy cô trò chuyện với người thuê ở tầng ba.
Thỉnh thoảng cũng bắt gặp cô cãi nhau với nhân viên vệ sinh ở khu rác, vì khu này là khu thương mại cũ, nên dịch vụ quản lý thường có vấn đề.
Cô luôn cố ý hoặc vô tình gặp Quý Phong, thỉnh thoảng lại chào hỏi, ban đêm cũng hay nhắn tin trò chuyện với anh.
Cô thường xuyên ăn cơm cùng Quý Phong… và cả nhóm của anh.
Hai bên luân phiên mời nhau, mối quan hệ dần thân thiết hơn.
Thậm chí khi Quý Phong đi thi bằng lái xe, cũng có thể “vô tình gặp” Mục Vãn Thu.
“Trùng hợp ghê ha?”
Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chàng trai thuê nhà và cô chủ nhà ấy, kéo dài suốt hơn một tháng.
Và ngày mai, chính là ngày cuối cùng để báo danh nhập học.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận