“Cậu nhóc, cậu định thi cao học à? Nói còn hay hơn hát nữa.”
“Ông ơi, cháu chỉ đùa thôi mà.”
Sau khi lại giúp ông cụ buôn bán một chút, Quý Phong xách theo 50 tệ củ cải, vội vã quay về studio.
Củ cải khá ngọt, mang về cho mấy anh em nếm thử.
Ôn Noãn đã không còn ở đây, tiếp tục nán lại Trân Châu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vậy điểm đến tiếp theo sẽ là Ma Đô.
…
Trong studio của Quý Phong, trừ Ôn Noãn ra, mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
Lẽ ra hôm nay là buổi tụ họp chia hoa hồng, vậy mà lại biến thành buổi tiệc ăn mừng của thành viên trong studio.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Vài tiếng vỗ tay vang lên, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía Quý Phong.
“Các anh em, thu nhập hiện tại của chúng ta đã rơi vào ngưỡng bão hòa rồi. Dựa trên lý do cá nhân và sự phát triển của studio, tôi quyết định sẽ chuyển studio đến Ma Đô. Ai có ý kiến hay đề xuất gì thì cứ nói thẳng ra. Mọi người cứ thoải mái góp ý.”
“Chuyển studio đi sao? Ma Đô á? Vậy thì không ổn lắm đâu.”
Khi những thành viên cốt cán như Đậu Đinh còn chưa lên tiếng, thì một vài người mới gia nhập đã lập tức đặt câu hỏi về quyết định chuyển địa điểm của Quý Phong.
Người mới vốn không thân thiết với ông chủ là Quý Phong.
Việc điều hành bên ngoài là do Đậu Đinh đảm nhận, còn quản lý studio là Ôn Noãn.
Quý Phong gần đây ít xuất hiện, nên người mới hầu như không hiểu rõ về anh.
Thậm chí, có người còn cho rằng anh là “ông chủ vô dụng”.
Những người này phần lớn là người thân, bạn bè của các anh em trong studio hoặc tuyển từ ngoài vào, không phải ruột rà gì, miễn cưỡng gọi là đáng tin.
Họ đến đây chỉ vì muốn kiếm tiền.
So với những người thân cận như Đậu Đinh thì khác xa một trời một vực.
Bảo họ đi theo đến Ma Đô, bỏ quê hương để lập nghiệp nơi đất khách, quả thật là hơi ép người quá mức.
Việc có người đặt nghi vấn, Quý Phong cũng không lấy làm lạ.
Thậm chí, số người chất vấn còn ít hơn anh nghĩ.
Ít nhất thì mấy người như Đậu Đinh vẫn chưa lên tiếng.
“Không ổn chỗ nào? Có thể nói rõ ra được không?”
Thấy vẻ mặt của Quý Phong vẫn bình tĩnh, không có chút tức giận nào.
Người mới cũng dần mạnh dạn hơn.
“Ông chủ, nhất thiết phải đến Ma Đô sao? Ở lại Trân Châu thì không được à? Hiện tại thu nhập cũng khá rồi, mà phải rời quê hương thế này thì có vẻ không thích hợp lắm…”
Người này còn chưa nói xong thì đã có người bên cạnh tiếp lời.
“Đúng vậy đó ông chủ, mình làm việc online kiếm tiền mà, ở đâu làm chẳng như nhau.”
“Đúng vậy đó, ở Ma Đô chi phí sinh hoạt và áp lực đi lại đều cao hơn nhiều. Ở Trân Châu kiếm được hai vạn đã là người đứng trên người khác rồi, còn ở Ma Đô thì hai vạn cũng chỉ là chuyện thường thôi.”
Quý Phong vừa nghe những lời này, vừa gật đầu, vừa âm thầm ghi nhớ tên của từng người.
Đi làm mà lười biếng, không có chí tiến thủ, không có tinh thần phấn đấu, bản thân điều đó không sai.
Nhưng vào giai đoạn đầu lập nghiệp, khi cần xông pha khai phá thị trường…
Thì những người thiếu tinh thần, thậm chí mang năng lượng tiêu cực thế này, nhất định phải loại bỏ.
Nếu muốn biến một studio thành một công ty, thành một doanh nghiệp thực thụ, thì quá trình thanh lọc là điều không thể tránh khỏi.
Nếu mềm lòng, thì khi công ty bắt đầu vươn mình phát triển, chính những người này sẽ là kẻ kéo lùi bước tiến của bạn.
Đứng trên góc độ nhân viên, họ không sai, nhưng Quý Phong, giống như đại đa số những người khởi nghiệp khác, không thể chấp nhận thất bại.
Ghi nhớ những “kẻ khó chịu”, Quý Phong khẽ mở lời: “Lý do chuyển đến Ma Đô có rất nhiều, đầu tiên là vì chuyện cá nhân của tôi. Tôi đã đậu vào Đại học Ma Đô, sắp tới chắc chắn phải lên đó học. Tiếp theo là vấn đề khu vực miễn phí vận chuyển, Trân Châu không thuộc khu vực này, còn Ma Đô thì có, điều này rất quan trọng. Hơn nữa, Ma Đô vốn là trung tâm kinh tế của Hoa Quốc, nhân tài và tài nguyên không phải thành phố nhỏ như Trân Châu có thể sánh bằng. Tổng hợp lại các lý do trên, vì sự phát triển tương lai, tôi mới quyết định chuyển studio đến Ma Đô. Còn thắc mắc gì nữa thì mọi người cứ nói ra luôn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=47]
Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi trả lời một lượt luôn cho tiện.”
Ý của Quý Phong đã quá rõ ràng: chuyển đi là điều chắc chắn, không thương lượng, vậy nên cũng không còn gì để nói thêm.
Mọi người không ai lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt trao đổi qua lại liên tục.
Quý Phong hiểu rõ, các thành viên trong studio cũng đang dò xét thái độ nhau.
Họ muốn biết người khác nghĩ gì để còn “gió chiều nào theo chiều ấy”, đó là lựa chọn phổ biến của đa số người.
Tuy nhiên hôm nay Quý Phong không có ý định làm lơ, liền chỉ đích danh: “Đậu Đinh, cậu nói thử xem.”
Đậu Đinh là dân chơi, thích đánh nhau, không thích học hành, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.
Ông chủ đã lên tiếng, với tư cách là trưởng bộ phận, cậu ta nhất định phải có thái độ rõ ràng.
Đậu Đinh đưa tay lên xoa bóp cổ, “rắc rắc” vài tiếng, rồi nhe răng cười: “Năng lực của anh Phong còn phải nghi ngờ sao? Chỉ cần anh Phong còn dẫn dắt, tôi nhất định theo tới cùng.”
Lời của Đậu Đinh như một quả bom ném xuống mặt hồ, lập tức thức tỉnh rất nhiều người.
Đặc biệt là những người đã theo Quý Phong từ những ngày đầu.
“Đúng vậy, bản lĩnh của anh Phong còn cần phải nghi ngờ sao?”
Trong mấy tháng qua đúng là đã kiếm được rất nhiều tiền, tuy không đến mức bị tiền làm mờ mắt…
Nhưng trong lòng mỗi người ít nhiều cũng đã có chút thay đổi.
Tuy nhiên, thay đổi thì cứ thay đổi, vẫn có người nhận ra được, tất cả những gì có được hôm nay, đều là nhờ Quý Phong mang lại.
Mà bản thân Quý Phong chính là người đáng để tin tưởng.
“Anh Đinh nói đúng, anh Phong đi đâu thì Đại Đầu tôi theo đó.”
“Tôi cũng thế.”
“Đúng lúc tiện thể qua Ma Đô ngắm gái đẹp luôn.”
“Chuẩn, mấy tháng nay kiếm được kha khá, cũng nên đi mở mang tầm mắt một chút.”
“Hề hề, thằng nhóc này…”
Quý Phong nhìn biểu cảm của những người anh em xung quanh, khẽ gật đầu.
Rõ ràng, hiện tại studio đã hình thành phe phái.
Phe đi và phe ở, không có người trung lập.
Nói toạc ra ư? Không cần thiết.
Đó không phải là lựa chọn của một người làm ăn.
Đối với Quý Phong, cho dù những người đó không đi, vẫn có thể tiếp tục tạo ra lợi nhuận cho studio.
Chỉ cần họ còn chạy đơn, thì tức là còn đang làm ra tiền cho anh.
Vậy thì cần gì phải căng thẳng với nhau?
Tiền thuê nhà bao nhiêu? Tiền điện bao nhiêu chứ?
Quý Phong mỉm cười đứng dậy uống ngụm nước.
Sự ôn hòa trên gương mặt anh đã khiến bầu không khí căng thẳng trong studio dịu lại thấy rõ.
“Mọi người cũng đừng lo lắng quá, tôi không hề ép ai phải chia tách cả. Những anh em muốn theo tôi lên Ma Đô lập nghiệp, thì quá tốt, studio mới, mọi người không cần phải lo gì cả. Vé xe và chỗ ở, tôi sẽ lo liệu cho mọi người. Còn những ai không muốn rời đi, muốn ở lại, vẫn có thể tiếp tục làm việc tại studio bên này như thường.”
“Hiện giờ công việc của chúng ta đều là làm trên Internet, mọi nội dung công việc đều có thể truyền đạt qua QQ và WeChat. Ví dụ như quản lý Ôn Noãn, người thì đã rời đi rồi nhưng vẫn có thể giao nhiệm vụ chọn sản phẩm cho ngày mai cho mọi người. Hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đúng không? Nên mọi người thật sự không cần căng thẳng, thành phố mới có thể sẽ mang đến những hướng phát triển mới. Nhưng những người ở lại chưa chắc đã kém hơn, mỗi người cứ tự đưa ra lựa chọn của mình.”
Câu “người ở lại chưa chắc đã kém hơn” này của Quý Phong không hề dối trá.
Bởi sau khi đến Ma Đô, Quý Phong chắc chắn sẽ không để công nghệ và kỹ thuật mới rò rỉ về bên này.
Những thành viên ở lại, theo thời gian sẽ dần trở thành những cá nhân làm việc đơn lẻ.
Kiếp trước, những người làm tiếp thị liên kết kiểu rời rạc, có người từng đạt đỉnh điểm thu nhập một mình lên đến mười vạn, thậm chí cao hơn vào mùa cao điểm, nhưng đó chính là giới hạn rồi.
Với nhóm thành viên hiện tại có mức thu nhập một đến ba vạn, thì như vậy đương nhiên là “ngon” hơn.
Nhưng bao nhiêu người có thể trở thành kiểu cao thủ làm việc độc lập như thế?
Rất ít, thậm chí còn ít hơn cả những người làm truyền thông hoặc dẫn dắt nhóm.
Vì sự tự giác, hiệu suất, thái độ làm việc của những người kia vốn không phải thứ mà nhóm người này có thể so bì.
Cho dù có cực kỳ tự giác đi nữa, người làm một mình cũng không thể vượt qua cả một đội ngũ.
Không còn cách nào khác, năng lực của một cá nhân là có giới hạn.
Khi đội ngũ được phân công rõ ràng, áp dụng dữ liệu lớn để vận hành, thì đối với người làm đơn lẻ mà nói, chính là một một đòn áp đảo từ tầm cao, không có cửa chống đỡ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận