Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 36

Ngày cập nhật : 2025-06-04 15:00:18
Quý Phong nhìn chằm chằm vào điện thoại, gương mặt đầy vẻ tức tối. Anh không phải đang đá xéo hay châm chọc gì, mà là thật sự đang giận.
Sao lại để cô “chạy thoát” thế này chứ? Diên Hồng Hạo đúng là đồ vô dụng, danh hiệu "soái ca của trường" hoàn toàn không xứng đáng với cậu ta.
Anh chỉ hận không thể trói chặt Cố Tuyết Đình với Diên Hồng Hạo lại với nhau cho rồi!
[Quý Phong, chuyện hôm nay khiến tớ nhận ra rất nhiều điều. Trước đây tớ quá ham hư vinh rồi. Chúng ta quay lại như trước được không, được không?]
[Trước đây tôi chỉ thi được 200 điểm, bây giờ đã có thể được hơn 460 điểm rồi, cậu lại muốn tôi quay về như trước? Cố Tuyết Đình, cậu thật sự muốn tôi chết à!]
[Quý Phong, cậu đừng như vậy được không? Cậu biết tớ không có ý đó mà.]
Thấy câu chuyện lại quay về cái kiểu nhạt nhẽo đó, Quý Phong cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với Cố Tuyết Đình nữa.
[Tôi đi tắm đây.]
Thật ra Quý Phong đã tắm rồi, nhưng câu này luôn rất hữu hiệu khi muốn từ chối nói chuyện với ai đó.
Chẳng trách kiếp trước mỗi lần Cố Tuyết Đình nhắn tin là bảo đi tắm, cảm giác này chuẩn quá đi mất.
Ở phía bên kia, Cố Tuyết Đình vùi đầu vào chăn, ấm ức khóc.

Sáng hôm sau.
Quý Phong như thường lệ đến công viên chạy bộ.
Đúng như đã hẹn tối hôm qua, Ôn Noãn đã đứng đợi sẵn ở cổng công viên.
Vẫn là bộ đồng phục màu xanh lá, mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
"Chào buổi sáng."
"Ừ, chào buổi sáng."
Cả hai tháo tai nghe, chào nhau một tiếng rồi lại đeo tai nghe vào, bắt đầu luyện nghe.
Lớp mười hai áp lực học hành rất lớn, đến cả Ôn Noãn cũng không dám lãng phí thời gian buổi sáng, huống chi là Quý Phong.
Cả hai không nói nhiều, chỉ cùng nhau chạy bộ.
Khác với mọi khi một chút, hôm nay Quý Phong chạy chậm lại một chút.
Dù gì thì Ôn Noãn cũng là con gái, chạy không nhanh bằng anh.
Chạy ba vòng xong, Ôn Noãn chủ động dừng lại.
"Quý Phong, tớ đi trước đây."
"Ừ."
Chạy bộ khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Nhìn vẻ mặt của Ôn Noãn, chắc cô ấy đã vượt qua cảm xúc tiêu cực từ tối qua rồi.
Dù không trò chuyện nhiều, nhưng tâm trạng của Quý Phong cũng rất tốt.
Ăn sáng xong, anh phóng xe điện đến trường.
"Quý Phong, chào buổi sáng."
"Anh Phong, chào buổi sáng."
"Ừ, chào buổi sáng."
Đối mặt với lời chào hỏi của các bạn học, Quý Phong mỉm cười lần lượt đáp lại.
Những thay đổi gần đây của anh, rất nhiều người đều nhìn thấy, chỉ là còn thiếu một kết quả mang tính quyết định.
Đối với học sinh mà nói, điểm số chính là kết quả.
Thành tích trong kỳ thi thử đủ để Quý Phong hiện tại nhận được sự tôn trọng từ các bạn học.
Hơn nữa, sự tôn trọng này không phải là kiểu sợ hãi dành cho những học sinh lưu manh, mà là sự kính trọng dành cho một người chăm chỉ vươn lên, xoay chuyển tình thế trong nghịch cảnh.
Vừa mới bắt đầu sắp xếp sách vở bài tập, Quý Phong chợt nghe thấy vài tiếng kêu ngạc nhiên từ các bạn học.
“Woa đ*!”
“Trời ơi! Cậu ấy là ai vậy?”
“Ôn Noãn?”
“Là Ôn Noãn thật sao? M* nó…”
“Cậu ấy xinh quá đi mất.”
“Tớ thấy còn đẹp hơn cả Cố Tuyết Đình đấy.”
“Nói thật thì, đúng là vậy.”
Hôm nay, Ôn Noãn thay bộ đồ thể thao màu tím tràn đầy sức sống, phong cách bắt mắt khiến bầu không khí tuổi trẻ rực rỡ trên người cô ấy tràn ngập khắp lớp.
Thật ra, với kiểu con gái trẻ trung năng động như Ôn Noãn, mặc như vậy hoàn toàn là chuyện bình thường.
Chỉ là suốt gần ba năm qua cô ấy toàn mặc đồng phục học sinh, hình ảnh ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của rất nhiều người.
Giờ đổi sang đồ thể thao, mới khiến người ta giật mình kinh ngạc đến thế.
Không chỉ là thay đổi trang phục, kiểu tóc của Ôn Noãn cũng do chính tay Quý Phong chỉnh lại.
Vì vậy, sự xôn xao do màn “lột xác” của hoa khôi lớp kéo dài khá lâu.
Con gái xinh đẹp luôn thu hút ánh nhìn, một vài bạn học còn chủ động bắt chuyện với cô ấy.
Nhưng tính cách của Ôn Noãn lại không thay đổi mấy, cô ấy chỉ thờ ơ đáp lại, cuối cùng dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu ngẩn người.
Cô gái hướng nội...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=36]

lại trở nên ít nói.
Những người khác cũng đành bó tay.
Thấy Ôn Noãn thay đổi, Lưu Vĩ, người vẫn luôn âm thầm để ý cô ấy, bất giác siết chặt nắm tay.
Cậu ta luôn coi Ôn Noãn là viên ngọc quý do mình phát hiện ra.
Sự xuất hiện của Quý Phong đã khiến cậu ta sinh ra cảm giác bị đe dọa mãnh liệt, giờ Ôn Noãn lại lột xác hoàn toàn, khiến Lưu Vĩ có cảm giác viên ngọc quý mà mình giấu kỹ bấy lâu nay, giờ bị phơi bày trước ánh sáng công chúng.
Cậu ta lúng túng nuốt nước bọt, cuối cùng bước đến trước mặt Quý Phong.
“Anh Phong, sao Ôn Noãn lại ăn mặc kiểu này? Anh không nói gì với cậu ấy à?”
Quý Phong vò đầu, nhất thời không rõ là mình nghe nhầm hay đầu óc Lưu Vĩ có vấn đề.
“Bộ này là tôi tốn bao công sức mới phối được cho cậu ấy đấy, tôi phải nói gì? Khen cậu ấy đẹp à? Cái đó mà cũng phải để cậu nói sao? Nhóc con, đừng nông cạn thế được không?”
Bị hỏi vậy, nét mặt Lưu Vĩ lập tức trở nên kỳ lạ: “Nhưng Ôn Noãn như thế này... kiểu này... ảnh hưởng đến việc học...”
Ấp úng mãi, Quý Phong cứ tưởng cậu ta sắp nói ra điều gì kinh thiên động địa.
Ai ngờ lại là “ảnh hưởng đến việc học”, thật sự quá nhạt nhẽo.
Tâm tư của Lưu Vĩ, Quý Phong chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu.
Hơn nữa, Quý Phong rất hiểu lòng kiêu hãnh bên trong của Ôn Noãn. Dù có xảy ra chuyện gì, dù trong hoàn cảnh thế nào, với sự kiêu hãnh ấy, cô ấy và Lưu Vĩ vốn dĩ không thể có chút giao điểm nào. Hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Vốn dĩ cậu ấy là ánh trăng sáng, là đóa hoa rực rỡ. Hà tất phải giấu mình trong mây đen và bùn lầy?”
Lưu Vĩ cảm thấy Quý Phong không hiểu ý mình, nên lại nhắc khéo: “Anh Phong, anh hiểu ý em mà phải không? Cậu ấy như vậy chỉ khiến càng nhiều người để mắt tới. Tương lai nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy. Đến lúc đó, anh không sợ là…”
“Tôi sợ cái gì chứ? Cậu ấy thích ai là chuyện của cậu ấy, tôi đâu phải cha cậu ấy, tôi sợ cái gì?”
Nói rồi, Quý Phong chỉ vỗ vỗ vai cậu ta.
“Mỗi người đều có quyền sống dưới ánh mặt trời. Từng ở trong bóng tối, mới càng biết khao khát ánh sáng.”
“…”
Lưu Vĩ sững người nhìn Quý Phong, nhất thời không biết nên nói gì.
Quý Phong biết rõ, giới trẻ rất thích nghe mấy câu sáo rỗng như vậy, chỉ hai câu triết lý đã khiến Lưu Vĩ im bặt.
Thật ra, trong lòng anh cũng không muốn ai đến làm phiền Ôn Noãn vào lúc này. Đương nhiên, cũng không muốn ai làm phiền chính mình.
Chỉ là những chuyện thế này rồi cũng phải đối mặt. Dù bây giờ không có, thì lên đại học cũng sẽ có.
Không cần thiết phải ngăn cản.

Quay lại lớp học, cuộc sống của Quý Phong lại trở về sự yên bình vốn có.
Nhưng yên bình không có nghĩa là tẻ nhạt, chỉ là không còn quá nhiều biến động, mọi thứ trở nên có kế hoạch, trình tự.
Những ngày sau đó, mỗi ngày dường như đều là bản sao của ngày trước.
Buổi sáng, Quý Phong hẹn chạy bộ cùng Ôn Noãn; ban ngày thì chăm chỉ ôn tập. Đến chiều tan học, hai người không tới buổi tự học tối mà cùng nhau đến xưởng làm việc của Quý Phong.
Sau khi đến xưởng làm việc, Quý Phong và Ôn Noãn mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.
Một người làm việc, một người học tập.
Những việc cơ bản như thu hút người theo dõi, kỹ năng trò chuyện, lập nhóm, quảng bá... quá đơn giản, Ôn Noãn gần như chỉ nhìn qua là hiểu ngay.
Quý Phong cũng không thể để cô ấy làm mấy việc “đại lý bán hàng” cấp thấp như vậy.
Xét về mặt đào tạo, Ôn Noãn vốn dĩ đã khác biệt so với người khác.
Sau khi nắm được những kiến thức nền tảng, cô ấy bắt đầu tiếp quản công việc ban đầu do chính Quý Phong đảm nhiệm.
Thống kê, phân công nhiệm vụ, tổng hợp dữ liệu… thậm chí trong ánh mắt cảm động đến rơi nước mắt của Đậu Đinh, cô ấy còn “tịch thu” luôn cả phần ghi sổ kế toán.
Buổi tối mỗi ngày, khi Ôn Noãn gặp khó khăn trong công việc thì sẽ hỏi Quý Phong.
Ngược lại, nếu Quý Phong gặp chỗ nào chưa hiểu trong học tập, anh cũng sẽ hỏi Ôn Noãn.
Sự tiến bộ cứ thế mà nảy sinh trong sự ăn ý lặng lẽ giữa hai người.
Trong thời gian đó, cũng có vài bạn học tỏ ý nghi ngờ việc Quý Phong và Ôn Noãn không đi học buổi tối.
Cho đến kỳ thi thử cuối cùng...

Bình Luận

0 Thảo luận