Nhìn thấy vẻ mặt quê một cục của Mục Khuê, Quý Phong thầm cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn đôi chút.
Anh ta lấy được tiền, anh thì được tỏ vẻ.
Vậy thương vụ này coi như thành công, cả hai bên đều không lỗ.
Quý Phong cười cười có phần ngại ngùng, cuối cùng cũng lộ ra chút dáng vẻ mà một sinh viên nên có.
“Công việc chính của tôi thực sự là đi học, tới đây chỉ làm thêm tí việc phụ thôi.”
Nhưng chính vì anh càng tỏ ra như vậy, Mục Khuê lại càng cảm thấy… thật khó tin.
Anh là sinh viên thật sao? Vậy người sáng nay ngồi mặc cả với anh ta là ai?
“Cậu vừa tốt nghiệp cấp ba à?”
“Ừ, bọn tôi vội vã chạy đến đây, thư báo trúng tuyển còn nằm trong ba lô đây này.”
Nói rồi, Quý Phong liền kéo ba lô lại, mở ra trước mặt.
Để ông chủ nhà liếc thấy thư báo nhập học.
‘Đại học Ma Đô – Quý Phong’
Mục Khuê lặng lẽ uống một hớp rượu, ban đầu còn định khoe con gái mình cũng đậu Đại học Ma Đô.
Giờ tình cảnh thế này, còn khoe kiểu gì nữa?
“Chết thật, cậu đúng là sinh viên thật à?”
“Còn thật hơn cả vàng thật ấy chứ.”
Mục Khuê le lưỡi liếm vòng quanh hàm dưới một vòng: “Nếu cậu là sinh viên thật, thì không nên gọi tôi là anh, mà là chú mới đúng chứ, hahaha!”
“Được thôi, chú Khuê!”
Mục Khuê tưởng mình chiếm được tí lợi thế, nhưng Quý Phong chẳng mấy để tâm, lập tức leo thẳng theo đà, gọi “chú” cái rốp.
“Thằng nhóc này, có bản lĩnh đấy.”
“Ái chà, cũng nhờ may mắn cả thôi.”
Mục Khuê lắc đầu, may mắn á? Trúng số thì mới gọi là may mắn.
Còn làm ăn thật sự thì phải tính đến nhịp độ, hiệu suất, khả năng thực thi, và cả năng lực giao tiếp như bây giờ.
Những thứ này, không phải thứ mà vận may có thể thay thế được.
Mấy chuyện như “may mắn”, chỉ để dỗ bọn nghèo thôi.
“Thôi được rồi, tôi còn việc buổi chiều, mình kết bạn WeChat nhé, có gì trao đổi trên đó.”
“Được, để tôi quét mã của chú.”
Hai người kết bạn xong, Mục Khuê cũng đứng dậy chuẩn bị đi thanh toán.
“Chào anh, vị khách kia đã thanh toán rồi ạ.”
Mục Khuê sững người, giả vờ tức giận: “Ây, thằng nhóc này, rõ ràng nói là tôi mời mà.”
“Chú Khuê đã bớt cho tôi bao nhiêu tiền thuê rồi, giờ mà còn để chú mời thì đúng là không biết điều. Chú mau đi làm việc đi, tôi cũng bận lắm, chú mà cứ ở đây nói chuyện mãi thì tôi cũng cuống lên mất.”
“Được được, lần sau nhé, lần sau nhất định tôi sẽ mời một bữa hoành tráng, đến lúc đó giới thiệu luôn con gái tôi cho cậu. Nó cũng học ở Đại học Ma Đô, hai đứa là bạn cùng trường đấy.”
“Trùng hợp vậy ạ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=51]
Vậy thì tốt quá chú Khuê!”
Tiễn Mục Khuê đi rồi, Quý Phong tựa lưng vào ghế, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Tiểu Lục, đi mua cho tôi ly trà xanh.”
“Vâng anh!”
Ngồi tựa vào ghế, trên gương mặt Quý Phong không lộ chút cảm xúc phấn khởi nào.
Với anh, làm được tất cả những việc này là điều đương nhiên.
Nếu làm không được, mới là có vấn đề.
“Ực ực ực ực ực……”
Uống vài ngụm trà xanh, Quý Phong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thực ra, anh không thích kiểu xã giao trong thương trường như thế này, nhưng lại không còn cách nào khác.
Chuyện “kiếm tiền mà vẫn ngẩng đầu đứng thẳng”, ai mà không muốn chứ.
Nhưng điều mà nhiều người không nhận ra là: trước hết anh phải kiếm được tiền, rồi mới có tư cách đứng thẳng.
Nếu không kiếm được tiền mà cứ đứng đó, thì chỉ là đứng cho người ta chê cười mà thôi.
Hiện tại Quý Phong vẫn còn thấp cổ bé họng, những kiểu xã giao thế này là chuyện không thể tránh.
May mà ông chủ nhà Mục Khuê cũng dễ chịu khi giao tiếp, không phải kiểu người khó chơi.
Chỉ riêng điều đó thôi, cũng đủ để Quý Phong thở phào một chút.
…
Nhờ có tiền mở đường, Quý Phong và các anh em gần như đã nâng hiệu suất của studio lên đến mức tối đa.
Với khả năng triển khai công việc được đẩy lên tối đa, ngay trong ngày hôm đó, Quý Phong đã sắm xong phần lớn máy tính và các công cụ cần thiết.
Anh còn thuê thêm năm căn hộ ở tầng bốn và năm.
Quý Phong hoàn toàn không có ý định để anh em mình chịu thiệt, đã cùng nhau ra ngoài lập nghiệp thì mọi trang bị phải được chuẩn bị đầy đủ.
Từ sinh hoạt đến công việc đều phải đảm bảo chu đáo.
Hơn nữa, bản thân anh cũng có thể ở lại đây, ít nhất là cho đến khi nhập học.
Về khoản vệ sinh, Quý Phong đặt lịch thuê người dọn định kỳ mỗi mười ngày.
Cũng không còn cách nào khác, vì cả đám đều là con trai, tuổi lại còn nhỏ, nếu để họ tự lo thì có khi chỗ ở sẽ thành chuồng heo.
Quý Phong không muốn anh em mình sống quá bừa bộn, còn chuyện kỷ luật... thì vẫn cần thời gian rèn luyện.
Mấy ngày sau đó trôi qua khá yên ả.
Quý Phong đang đứng ở cửa văn phòng dán giấy dán tường.
Hết cách, vì mấy anh em bị trễ tiến độ mấy hôm, giờ mở lại thì phải tăng tốc kéo khách và kiếm đơn ngay.
Mấy việc vặt thế này, chỉ có ông chủ như anh mới xắn tay vào làm được.
Khi đang dán được nửa bức tường, Quý Phong chợt thấy hai cô gái trạc tuổi mình bước vào.
Anh lập tức sững người.
Khoan đã, hai người này là ai? Tuyển người mới à?
Không ai nói với anh chuyện này cả!
“Ê, đợi đã! Hai người là ai vậy?”
Hai cô gái quay đầu lại, cô bên trái vóc dáng tầm trung, còn cô bên phải thì cao ráo hơn một chút, khiến Quý Phong cũng bất giác nhìn lâu thêm vài giây.
Cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu vàng tươi, tóc ngang vai suôn thẳng rủ xuống.
Đôi mắt sáng như hai viên ngọc phát ra ánh sáng tự tin.
Cánh tay cô thon dài, làn da trắng nõn mềm mịn, đáng tiếc đôi chân bị cái bàn che mất nên không nhìn rõ được vóc dáng.
Cả người cô toát ra cảm giác như một đóa hoa đang nở rộ, rực rỡ và đầy tự tin, hoàn toàn khác với phong cách của Ôn Noãn.
Mục Vãn Thu hơi nép sang phía Lương Vi, tránh ánh nhìn của Quý Phong.
Bình thường cũng có bạn học nhìn trộm cô, nhưng ánh mắt của Quý Phong khiến cô thấy không tự nhiên — quá trực diện, không hề e dè như mấy nam sinh khác.
Lương Vi đứng bên cạnh cũng nhận ra điều đó.
Ánh mắt của anh chẳng dừng trên người cô ấy lấy một giây, nhưng khi nhìn sang Mục Vãn Thu thì đã hơn ba giây rồi!
Tên này thật quá đáng!
“Cậu không thấy nhìn chằm chằm vào con gái như vậy là rất bất lịch sự à?”
Thông thường, con gái sẽ không phản ứng gay gắt như vậy nếu đối phương đẹp trai.
Mà nhan sắc của Quý Phong thì chắc chắn không tệ, chỉ là… hôm nay cách ăn mặc có hơi “phèn” một chút.
Hôm nay vì phải sơn tường và dán giấy dán tường nên Quý Phong mặc một chiếc áo khoác cũ dính đầy sơn, bên dưới là chiếc quần bò rách te tua, không phải kiểu rách thời trang, mà là rách thật.
Lông mày và phần tóc bên trán của anh dính đầy vôi trắng, còn đeo khẩu trang, đến mức không nhìn rõ mặt.
Cả bộ dạng của anh chuẩn không cần chỉnh là một “thợ sửa chữa”, hoàn toàn không khiến người ta liên tưởng đến một sinh viên đại học.
Bị Lương Vi nói vậy, Quý Phong cũng thấy ánh mắt vừa rồi của mình đúng là có hơi không đúng mực.
Anh bước xuống khỏi giàn giáo, tháo khẩu trang, khẽ gật đầu với hai cô gái.
Dù phần da dưới khẩu trang đỏ lên do bị bịt kín quá lâu, nhưng khuôn mặt góc cạnh và tuấn tú vẫn khiến hai cô gái thoáng ngẩn người.
“Xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi.”
Quý Phong thành thật xin lỗi, nhưng Lương Vi thì hơi nhướng mày, như thể chưa định bỏ qua. Tóm được một anh đẹp trai thế này, chẳng lẽ lại không tranh thủ bắt chuyện vài câu?
Cô ấy vừa định mở miệng thì Mục Vãn Thu, vốn rất hiểu tính bạn mình, đã nhanh chóng ngăn lại.
“Không sao đâu, chúng tôi vào hơi đột ngột thật.” Mục Vãn Thu nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý khách khí.
Quý Phong vừa tháo găng tay vải bố vừa hỏi: “Vậy… hai cậu đến đây có việc gì không? Nếu có thì có thể nói với tôi, tôi làm việc ở đây.”
Mục Vãn Thu hơi nhíu mày, dường như đang do dự xem Quý Phong có phải người có thể xử lý việc này không.
Nhưng anh đã nói vậy, mà trong văn phòng cũng không ai phản đối, nên cô liền nói thẳng mục đích đến đây: “Tôi là chủ nhà, hôm nay đến để đưa thẻ nước và thẻ điện cho các cậu.”
Nói rồi, Mục Vãn Thu lấy từ trong túi xách ra hai chiếc thẻ, đưa cho Quý Phong.
Chủ nhà?
Là con gái của Mục Khuê sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận