Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 58

Ngày cập nhật : 2025-06-22 00:04:22
Dù là trước mặt bạn học hay thầy cô, Mục Vãn Thu lúc nào cũng giữ được dáng vẻ tự tin và rạng rỡ.
Sự tự tin của cô đến từ nhiều yếu tố: gia thế, thành tích học tập, ngoại hình, năng lực, và cả quá trình dài rèn luyện tính cách hướng ngoại mạnh mẽ.
Thế nhưng, mỗi lần đứng trước Quý Phong, sự tự tin ấy luôn trở nên... bất thường.
Cứ như một đứa trẻ vừa phạm lỗi vậy.
“Bạn Vãn Thu, cậu sao thế? Còn Quý Phong, cậu đang làm gì vậy?” Từ Minh lên tiếng cắt ngang hành động chuyển tiền của Quý Phong. Giọng cậu ta có phần gấp gáp, khiến Quý Phong chỉ có thể lặng lẽ cất lại điện thoại.
Quý Phong cầm lên một xiên phao câu gà nướng, vừa ăn vừa suy nghĩ nên trả lời Từ Minh thế nào: “Chẳng qua tôi nói trong nhà có ma, cậu ấy suýt khóc vì sợ thôi.”
Phụt! Mục Vãn Thu bụm miệng bật cười, gật đầu phụ họa: “Đúng thế, đúng là thế đấy.”
Từ Minh: …
Nói dối kiểu này đúng là không có tâm mà, trông cậu ta dễ lừa lắm sao?
Không được, vẫn phải tạo thêm chút cơ hội tiếp cận nữa: “Giờ vẫn còn sớm, hay là tụi mình đi dạo một vòng đi?”
Ánh mắt Mục Vãn Thu lập tức sáng rỡ, tên Từ Minh này đúng là biết điều!
Cô nhìn sang Quý Phong, phát hiện anh lại đang gãi đầu.
“Đi đâu giờ?”
“Nhiều người thế này, hay là tụi mình qua tiệm net ngồi chút? Có thể lập đội chơi game.”
“Tiệm net à? Tôi thì không vấn đề gì, để tôi hỏi các bạn cùng phòng đã.”
Mục Vãn Thu hỏi các bạn cùng phòng, ba người kia cũng muốn ra ngoài chơi nhưng không hứng thú với tiệm net, nên quyết định đi dạo phố.
“Vậy nhé, các cậu đi dạo đi, tớ qua tiệm net với họ.”
Quý Phong bị kéo theo, đành lặng lẽ cùng nhóm bạn cùng phòng và Mục Vãn Thu đi đến tiệm net.
Dù dạo gần đây tan làm xong Quý Phong thường xuyên lập team 5 chơi với Đậu Đinh và mấy người kia, nhưng trình độ của anh vẫn... không tiến bộ mấy.
Khi thấy những người khác mở Liên Minh Huyền Thoại, trong lòng Quý Phong khẽ run lên một chút.
Anh sợ… mất mặt.
“Phải nói trước nhé, tôi chơi cái này không giỏi đâu.”
“Không sao, anh em gánh cậu!” Trương Siêu trông rất tự tin.
“Tôi đi top, không feed* thì chắc chắn win.” Chu Dịch Hàm cũng tỏ ra khá "có số má".
*feed mạng: bị đối thủ giết.
Mục Vãn Thu nhỏ giọng hỏi: “Quý Phong, cậu muốn chơi lane gì?”
Dù bình thường ở studio, Quý Phong hay ở vị trí S5 sẽ bị cướp mid hoặc top, ai không nhường thì...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=58]

phá game, nhưng trước mặt những người bạn mới quen ở ký túc xá, anh thấy nên tiết chế lại một chút.
“Vậy tôi chơi support.”
“Được đó, tôi đi AD, tụi mình đi đường dưới cùng nhau.” Mục Vãn Thu nói ra vẻ tự nhiên.
Quý Phong chớp mắt vài cái, anh cảm thấy điểm khác biệt lớn nhất giữa mình và các người hồi sinh khác, có lẽ là: anh chơi game rất gà...
Gà thì phải chấp nhận thôi.
“Được.”
Mục Vãn Thu bất ngờ bật cười, bình thường Quý Phong lúc nào cũng tỏ ra thản nhiên, dù tiền nhà lên tới mấy chục hai mươi vạn cũng chẳng chớp mắt.
Trong sinh hoạt hằng ngày cũng luôn giữ vẻ lạnh lùng, như thể không có gì có thể khiến anh quan tâm.
Không ngờ chơi game lại căng thẳng như vậy, quả nhiên ai cũng có điểm yếu cả.
“Cậu cười gì?”
“Đừng căng thẳng thế, bạn học Quý Phong, cứ nghe tôi chỉ huy là được.” Mục Vãn Thu không trả lời trực tiếp, còn nháy mắt trái một cái.
Quý Phong hơi khựng lại.
“…Ừ.”
Vào phần chọn tướng, Mục Vãn Thu lập tức khóa Vayne, Quý Phong thì do dự một chút, cuối cùng không chọn Kiếm Sư Yi đi support.
Anh phá lệ chọn Taric - Hiệp Sĩ Pha Lê, cũng xem như nể mặt Mục Vãn Thu lắm rồi.
Vừa vào game, Mục Vãn Thu đã nghiêm túc ra lệnh:
“Quý Phong, phụ tôi last hit* lính.”
*đòn sát thương cuối cùng.
“Dùng bình máu, đừng sợ mất máu.”
“Áp sát rồi dùng suy nhược, thêm choáng, rồi, giết luôn…”
“Quý Phong, cậu giỏi quá!”
“Sau này tụi mình duo* buổi tối được không?”
*duo rank: nghĩa là đánh đôi, hai người tạo đội cùng chơi.
“Cái choáng vừa rồi chuẩn ghê luôn!”
Mục Vãn Thu khen mà khiến Quý Phong đỏ cả mặt, bởi vì kỹ năng choáng của Taric mùa 2 là kỹ năng chỉ định mục tiêu, chỉ cần rê chuột là dùng được, không khó chút nào.
Nhưng trải nghiệm game lần này vượt xa tưởng tượng của Quý Phong. Nhìn KPI 2-1-15, anh bất giác nảy sinh một cảm giác: Hình như mình cũng ghê phết?
Khi trận đấu kết thúc, Mục Vãn Thu đã ăn 15 mạng “thần thánh” (không chết lần nào).
Trong ký túc xá, bốn chàng trai, mỗi người mang một tâm trạng riêng.
Ít nhất thì giờ đã xác định được một điều: Mục Vãn Thu đúng là pro player gánh team.
Cả bọn chơi tổng cộng ba trận, thành tích của Mục Vãn Thu ở hai trận còn lại lần lượt là: 14 mạng không chết mạng nào, và 21 mạng: lật kèo khi bị dẫn trước.
“Bạn học Quý Phong chơi hỗ trợ giỏi thật đấy! Nếu không có cậu thì chắc tôi cũng không đánh mượt vậy đâu.”
“…”
Quý Phong thật sự không biết phải nói gì cho phải, anh là người biết rõ năng lực bản thân.
Chẳng qua giờ phút này, anh không muốn làm cụt hứng Mục Vãn Thu, cũng không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của cô.
“Cũng trễ rồi, chắc nên về thôi.”
“Ừ.”
Ba trận thắng vang dội, năm người rời khỏi tiệm net trong tiếng cười nói rôm rả.
Khung cảnh này thật hiếm có.
Khác với sự ríu rít lúc đi, trên đường quay về, Mục Vãn Thu trầm lặng hơn nhiều.
Cô đan tay vào nhau, có vẻ đang rất vui, bước đi thỉnh thoảng còn nhún nhảy nho nhỏ như trẻ con.
Mãi cho đến khi về đến khuôn viên trường, Mục Vãn Thu mới nhẹ nhàng ngước mắt, lên tiếng nhỏ nhẹ: “Quý Phong, cậu có thể đưa tôi về ký túc xá không?”
Quý Phong hơi khựng lại: “...Được.”
Thế là, dưới ánh mắt phức tạp của ba người bạn cùng phòng, Quý Phong lặng lẽ đưa Mục Vãn Thu đi về phía ký túc xá nữ.
Trương Siêu xoa cằm suy nghĩ: “Mục Vãn Thu hình như có chút thích Quý Phong.”
“Cái đó mà cũng phải hỏi à? Rõ mười mươi còn gì?”
“Tôi thì thấy không thể nào.” Từ Minh phất tay, quay người bước lên lầu.
Một hoa khôi như Mục Vãn Thu, trong môi trường đại học cũng thuộc hàng "hiếm có khó tìm".
Mới chỉ là ngày đầu tiên nhập học thôi, nếu đã để mình rơi vào tay Quý Phong thì cũng...
Nhất là khi, xét đủ mọi phương diện, Quý Phong chẳng có chỗ nào hơn cậu ta.
Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Từ Minh lại như nuốt phải ruồi, tức nghẹn không chịu được.

Tại ký túc xá nữ.
Quý Phong lặng lẽ đưa Mục Vãn Thu đến trước cửa khu ký túc nữ số 06. Anh chỉ có thể đưa đến đây, đi sâu vào bên trong nữa thì sẽ vi phạm nội quy.
“Đến rồi.”
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, Quý Phong.”
Mục Vãn Thu đột nhiên nắm lấy bàn tay to của Quý Phong, siết nhẹ trong chốc lát rồi lập tức buông ra, quay người chạy đi.
Vừa chạy vừa nói: “Quý Phong, lần sau nhớ mời tôi ăn món ngon nhé, tôi biết rõ ‘gốc gác’ của cậu đấy, hề hề!”
Nhìn theo bóng dáng Mục Vãn Thu chạy lên lầu, Quý Phong khẽ thở dài.
Anh nhìn bàn tay vừa bị cô nắm lấy, khi bị một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, lại chu đáo chủ động như thế, nói không có cảm giác gì thì đúng là đang nói dối.
Nhưng… nó cũng chỉ là “có chút cảm giác” mà thôi, rất xa mới chạm tới được cảm giác rung động thật sự.
Những tháng ngày đi làm và tích lũy trải nghiệm trước đây đã giúp Quý Phong hiểu rõ, trong lòng anh đã có một người.
Chỉ là Mục Vãn Thu thật sự quá khéo léo.
Cô chưa bao giờ nói thích anh, nên anh cũng không có cớ để từ chối.
Quý Phong lặng lẽ xoay người rời đi, không nhận ra rằng khi Mục Vãn Thu vừa chạy lên, ở tầng ba khu ký túc xá nữ số 06, có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh từ trong bóng tối.
Cô ấy đứng sau lan can, thân người ẩn trong hành lang, chính là Ôn Noãn, người được sắp xếp ở phòng 302 của khu ký túc xá nữ số 06.
Cuộc gặp mặt này thật đột ngột, nhưng lại chẳng hề dễ chịu chút nào.
Ôn Noãn khẽ cắn môi, những ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Cô ấy vừa mới dọn xong giường, định ra ngoài hít thở một chút.
Không ngờ trong lồng ngực lại xuất hiện những cảm xúc mà trước đây chưa từng có: nặng nề, tức giận, xen lẫn ấm ức.
Cô ấy đã rất cố gắng mới được đến đây.
Có lẽ… cô gái lúc nãy thật sự rất tuyệt.
Cô trông dịu dàng, xinh đẹp, có gu thời trang, và đặc biệt là… rất chủ động với Quý Phong.
Quý Phong được người khác thích cũng là chuyện bình thường, anh đương nhiên có quyền chọn người khác. Phải bình tĩnh thôi.
Hít sâu! Uống nước!~ Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, và khi nghe thấy tiếng bước chân vui vẻ vang lên từ cầu thang, cô ấy từ từ xoay người lại.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, bước chân Mục Vãn Thu cũng chậm lại.
Bóng tối của hành lang chạm vào ánh sáng nơi cầu thang.
Bốn mắt… chạm nhau!

Bình Luận

0 Thảo luận