Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 26

Ngày cập nhật : 2025-05-27 16:16:38
Quý Phong nhẹ nhàng rút tay khỏi eo Ôn Noãn, anh không hề lợi dụng lúc thắt tạp dề để tranh thủ.
Mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng, đúng chuẩn một quý ông thực thụ.
Nhà hàng Thiên Hy chuyên phục vụ lẩu hải sản, Ôn Noãn chưa từng đến những nơi như thế này, cũng không biết lẩu hải sản là như thế nào, ăn ra sao.
Là nhờ Quý Phong nhỏ giọng hướng dẫn, tỉ mỉ chỉ bảo, nên cô ấy mới không đến mức luống cuống.
Khác hẳn với dáng vẻ hay giả vờ không quan tâm để tránh cô ấy cảm thấy áp lực như mọi khi, hôm nay, Quý Phong thực sự rất dịu dàng.
Và người cảm nhận được sự dịu dàng ấy, không chỉ có mình Ôn Noãn, mà Cố Tuyết Đình ngồi đối diện cũng cảm nhận được.
Quý Phong trước kia, cũng từng đối xử với cô như đang đối xử với Ôn Noãn bây giờ.
Cô không rõ những hành động này Quý Phong học từ đâu, nhưng sự dịu dàng âm thầm ấy — chưa bao giờ thay đổi.
Điều duy nhất thay đổi, chính là người.
Sự im lặng của hai cô gái đều bị Diên Hồng Hạo nhìn thấy, cậu ta không nói gì, ánh mắt trở nên hứng thú, cúi đầu đánh dấu các món trên thực đơn.
“Quý Phong, tôi gọi vài món rồi, cậu xem còn muốn ăn gì thì thêm vào nhé, Ôn Noãn cũng xem qua đi.”
Diên Hồng Hạo đưa thực đơn qua, cố tình đặt trước mặt Ôn Noãn.
Khi nhìn thấy những món Diên Hồng Hạo đã chọn, ánh mắt Ôn Noãn rõ ràng có chút hoảng hốt.
Diên Hồng Hạo cố tình như vậy vì cậu ta biết điều kiện gia đình của Ôn Noãn không tốt, còn biết rất rõ là đằng khác.
Sự thay đổi hôm nay của cô ấy, rất có thể là nhờ vào Quý Phong, chứ không chỉ do tiền của cô ấy.
Từ lúc đề nghị đi ăn đến giờ, cậu ta vẫn chưa nói rõ bữa này ai trả tiền, chia đều hay là mời khách?
Tôm hùm Úc, cua hoàng đế, cá ngừ đại dương… toàn là hải sản cao cấp, mỗi món đều từ bảy tám trăm tệ trở lên.
Chỉ cần liếc sơ qua, riêng phần hải sản và vài món phụ đã hơn ba nghìn tệ.
Số tiền này, dù thế nào cô ấy cũng không thể trả nổi.
Cảm nhận được ánh mắt dao động của Ôn Noãn, khóe môi Diên Hồng Hạo liền nhếch lên.
Đúng vậy, cậu ta cố ý.
Cậu ta chính là muốn nhìn thấy Ôn Noãn hoảng loạn, bối rối.
Bởi vì điều kiện nhà cô ấy thế nào, cậu ta nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bữa ăn này, Ôn Noãn chắc chắn không thể kham nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=26]

Chút nữa chỉ cần đề nghị chia đều bốn người là được rồi.
Nếu Quý Phong vì sĩ diện mà gồng mình trả luôn phần của Ôn Noãn thì cậu ta cũng chẳng thiệt gì, dù sao đồ ăn cũng là ăn vào bụng mình mà.
Còn nếu Quý Phong không trả nổi thì càng tốt.
Đến lúc đó cậu ta sẽ ra tay trả tiền, coi như để lấy lòng, nhiều chuyện về sau sẽ dễ xử lý hơn.
Nước cờ này, dù thế nào cậu ta cũng không lỗ.
Nhìn chằm chằm vào thực đơn, đầu ngón tay Ôn Noãn siết chặt đến trắng bệch, mức chi tiêu kiểu này khiến cô ấy không biết phải giải quyết ra sao.
Đúng lúc ấy, Quý Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, khi bắt gặp ánh mắt của cô ấy, anh liền trao một ánh nhìn đầy trấn an.
Chỉ cần đối mặt nhau một cái, chẳng hiểu sao, trái tim Ôn Noãn lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó, cô ấy lại âm thầm rút tay mình khỏi tay Quý Phong.
Quý Phong ngẩng đầu nhìn về phía Diên Hồng Hạo, mặt cau có, lộ vẻ bất đắc dĩ: “Trời ơi, anh Diên gọi toàn món đắt thế này à? Bữa này tính tiền kiểu gì đây? Nhỡ đâu không đủ tiền thì sao?”
Đồ nhà quê!
Diên Hồng Hạo trong lòng khinh thường dáng vẻ rối rít của Quý Phong.
Nhưng trên mặt cậu ta lại chỉ hiện lên vẻ ngỡ ngàng và vô tội.
Cậu ta nhún vai, tỏ vẻ áy náy: “Cậu xem, tôi mải gọi món quá quên hỏi ý kiến mọi người. Nhưng thật ra cũng không nhiều lắm đâu, hay là chia đều nhé? Dù sao cũng đều ăn vào bụng cả, như vậy thì ai cũng không thiệt.”
“Vậy… được thôi, nhưng tôi gọi thêm vài món nữa có được không?” Quý Phong mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên rồi, đưa menu cho cậu cũng là để cậu gọi thêm món mà.”
Khi Quý Phong và Diên Hồng Hạo trao đổi thực đơn, ánh mắt Ôn Noãn cụp xuống, nhìn Diên Hồng Hạo với ánh nhìn có phần sắc lạnh.
Ánh mắt ấy, cô ấy từng để lộ đúng một lần, chính là lúc đứng ra nói đỡ cho Quý Phong khi anh xung đột với lớp trưởng Lý Long.
Vẻ khinh bỉ trong mắt Diên Hồng Hạo khi nãy, cô ấy nhìn thấy hết.
Ánh mắt kiểu đó cô ấy đã gặp vô số lần trong đời, tuyệt đối không thể nhầm được.
Khinh thường, giễu cợt, tự cao tự đại.
Ôn Noãn không ngốc, đương nhiên cô ấy hiểu rõ tên khốn Diên Hồng Hạo này là cố ý.
Còn Quý Phong, sao trước đây lại nghĩ cô ấy có liên quan đến một người ghê tởm như thế này?
‘Đắt thế này, hay là kéo Quý Phong chạy luôn nhỉ…’
Trong lòng Ôn Noãn đã nghĩ đến chuyện kéo tay Quý Phong bỏ đi, dù sao cũng chưa ăn gì, cô ấy thì không sao cả, chỉ sợ Quý Phong vì sĩ diện mà không nỡ rút lui.
Đúng lúc cô ấy đang lén lút kéo ngón tay của Quý Phong ra, thì anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ấy bằng tay còn lại.
Vừa như an ủi, lại vừa như nhắc cô ấy đừng vội.
Tuy nhiên, bàn tay nhỏ của Ôn Noãn thì anh vẫn chưa buông, thậm chí còn xoa xoa mấy cái.
Nhìn thấy Quý Phong không chỉ không hoảng loạn, mà còn nghiêm túc chọn món, Ôn Noãn dứt khoát rút tay lại.
Quý Phong lại dám xoa tay cô ấy nữa!
Hiểu rằng Quý Phong không có ý định rút lui, Ôn Noãn âm thầm quyết định: cùng lắm thì lấy bốn nghìn tệ còn lại trong thẻ ra thanh toán.
Dù Quý Phong có quyết định thế nào, cô ấy tuyệt đối sẽ không sợ hãi hay lùi bước lúc này.
“Ôn Noãn, cậu xem muốn ăn gì không?”
“Không biết.”
Dường như cảm nhận được cô gái ít nói có phần tức giận, mắt Quý Phong cong lại thành hình trăng khuyết: “Trứng cá muối được không? Vị nó kiểu tanh tanh mặn mặn, có chút lạ miệng nhưng thật ra cũng chẳng ngon lắm, mấy cái công dụng thần kỳ cũng là nói quá thôi. Nhưng tớ đoán cậu chưa từng ăn, nên gọi thử vài phần ăn cho biết. Gọi thêm cả con rồng biển cái này kéo ra trông như sên trộn với… phân, ăn cũng chỉ để cho biết thôi, thật ra không phải món gì cao sang cả...”
Lời lẽ của Quý Phong vẫn thô lỗ như thường lệ, nhưng tay thì vẫn không ngừng chọn món.
Nhìn giá trên thực đơn mỗi lúc một cao, ánh mắt Ôn Noãn dần trở nên hoang mang.
Cô ấy không biết Quý Phong đang định làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến những món đắt đỏ thành mớ… phân, hoặc ít nhất là gần như vậy.
Diên Hồng Hạo đối diện khẽ nhíu mày, không hiểu Quý Phong đang giở trò gì.
Thật sự định vung tiền vì sĩ diện à? Bây giờ tổng chi tiêu đã hơn năm nghìn tệ rồi.
Chia đều ra thì mỗi người cũng hơn một nghìn tệ, đến cậu ta còn thấy xót.
Cậu ta muốn xem Quý Phong sẽ kết thúc kiểu gì.
Ngồi bên cạnh cậu ta, Cố Tuyết Đình thì như muốn nói lại thôi. Cô cảm thấy mọi chuyện phát triển đến giờ, dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
“Quý Phong…”
Vừa mới mở lời, Cố Tuyết Đình đã bị Diên Hồng Hạo trừng mắt một cái.
Ánh mắt u ám ấy là thứ Cố Tuyết Đình chưa bao giờ thấy từ cậu ta.
Diên Hồng Hạo trước mắt, cảm giác duy nhất mà cậu ta mang lại cho cô chỉ là sự xa lạ, hoàn toàn xa lạ…
“Đắt quá rồi đấy.”
“Bạn học Quý Phong muốn gọi món, chúng ta đâu có lý do gì để ngăn cản, đúng không?”
Bị liếc một cái, Cố Tuyết Đình bỗng thấy khó chịu, không nói thêm gì nữa.
Bọn họ cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi, cho dù gia đình có điều kiện, nhưng tiền tiêu vặt cũng không thể cho nhiều đến thế.
Khi ánh mắt Cố Tuyết Đình trở nên lảng tránh và mơ hồ, Quý Phong bên này đã bắt đầu mỉm cười vẫy tay gọi phục vụ: “Phục vụ!”
“Thưa anh, anh cần thêm gì ạ?”
“Cho tôi thêm bốn phần trứng cá tầm, một phần rồng biển cổ rắn, thêm chút món ngọt… ừm, bánh thiên nga sầu riêng, món mặn đến đây là được rồi.”
“Vâng, thưa anh. Xin hỏi có gọi thêm rượu không ạ?”
Quý Phong nghiêng đầu nhìn về phía Diên Hồng Hạo, cười tít mắt: “Không có tiết học hôm nay, tụi mình uống chút đi?”
Vậy là Quý Phong định tìm lại thể diện bằng cách uống rượu?
Diên Hồng Hạo cảm thấy đối phương có hơi trẻ con, nhưng lúc này thì cậu ta đương nhiên không thể chùn bước.
“Được thôi, tôi cũng không có việc gì, uống chút cũng được.”
Nhưng ngay khi nghe thấy loại rượu mà Quý Phong gọi, cậu ta lập tức sững người.
“Phục vụ, mở giúp tôi một chai Petrus nhé. Lúc nãy tôi thấy có ở quầy bar, làm ơn khui ra để làm lóe rượu* trước đi.”
*làm lóe rượu để rượu bớt gắt, giảm mùi cồn và phát triển hương vị tốt hơn.
Phục vụ hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, thưa anh.”
Sau khi gọi phục vụ, trên mặt Quý Phong chỉ còn lại vẻ thản nhiên tự tại.
Cứ như thể anh thường xuyên lui tới những nơi thế này.

Bình Luận

0 Thảo luận