So với cú cụng đầu giữa trời mưa khi nãy, lần tựa vào người anh lần này của Ôn Noãn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng còn chưa đợi Quý Phong kịp nói gì, Ôn Noãn đã rời trán khỏi lưng anh.
Tiếng xào xạc giữa mái tóc và lớp áo khiến câu anh định nói ra… bỗng chốc quên mất.
“Lúc nãy tớ định nói gì nhỉ?”
“Không biết nữa.”
Quý Phong liếc nhìn đầu thuốc trong tay, hiếm hoi mở miệng hỏi một câu: “Ờm… có bị sặc khói không?”
Rõ ràng Ôn Noãn không hiểu ẩn ý đằng sau câu hỏi này đối với một người hút thuốc lâu năm.
Nhưng sự bao dung của Ôn Noãn dành cho Quý Phong giờ đây… có lẽ đã không còn là bao dung nữa, mà là nuông chiều.
“Không sặc. Không cần bỏ.”
“Hả?”
Quý Phong sững lại, lúc nãy anh thật sự có thoáng nghĩ đến việc bỏ thuốc, nhưng anh đâu có nói ra…
Cô ấy đoán được sao?
“Đừng làm những việc khiến cậu thấy khó chịu.” Ôn Noãn nhìn anh, ánh mắt kiên định.
Có nhiều điều cô ấy không hiểu lắm, ví dụ như, thuốc lá có hại cho sức khỏe, tại sao vẫn có nhiều người hút?
Cô ấy từng đọc được hai câu trả lời trong một vài tác phẩm nổi tiếng.
Câu đầu tiên là trong “Giải mã giấc mơ”: Con người ta vì không nhận được tình yêu nên mới tìm đến thuốc lá. Khoảnh khắc đầu lọc chạm vào môi, giống như được Chúa hôn lấy, như dòng sữa mẹ ngày bé. Ở một mức độ nào đó, hút thuốc có thể mang lại sự an ủi tinh thần. Một kiểu ảo giác được vỗ về, giúp giảm bớt áp lực. Tương tự như vậy, một nụ hôn cũng có thể mang lại hiệu ứng như thế.
Còn câu trả lời thứ hai thì đơn giản và trực diện hơn nhiều: Có người thấy hút thuốc trông ngầu!
Cho dù Quý Phong hút thuốc vì lý do nào đi nữa, Ôn Noãn cũng không cần anh phải cai thuốc.
Cô ấy vẫn còn nhớ rất rõ, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, ba cô ấy sẽ đi hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Khi hút thuốc, vẻ mặt ba mới có thể dịu lại đôi chút, hiếm hoi có vẻ bình thản.
Trước khi ba mất, ông cũng hút rất nhiều thuốc… Nhưng tiếc là, lần đó cũng chẳng có tác dụng gì.
Cảnh tượng đó, cô ấy vĩnh viễn không thể quên.
Và đó chính là lý do cô ấy không muốn Quý Phong cai thuốc, đừng làm những việc khiến bản thân không vui.
Quý Phong không quay đầu lại, lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc còn lại.
Anh không nhắc lại chuyện đó nữa.
Cũng không quay lại nhìn ánh mắt của Ôn Noãn, bởi vì anh sợ nếu nhìn rồi… mình sẽ không chịu đựng được, nên đành chuyển đề tài: “Nói về công việc chút đi.”
“Ừ, cậu nói đi, tớ nghe đây.”
Quý Phong suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu kể lại chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè: “Sau khi cậu đi, tớ đã giải tán studio ở thành phố Trân Châu. Một số người ở lại đó, số khác thì theo tớ lên Ma Đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=69]
Tớ thuê một văn phòng rộng 248 mét vuông ở khu thương mại cũ, hiện tại Đậu Đinh và mấy người kia đang làm việc ở đó…”
Quý Phong giải thích sơ lược về tình hình hiện tại của studio cho Ôn Noãn.
Với tư cách là giám đốc hành chính kiêm giám đốc kinh doanh của studio, mức độ hiểu biết của Ôn Noãn về nơi này chỉ đứng sau Quý Phong.
Thậm chí nếu xét về mức độ chi tiết trong phân chia công việc, cô ấy còn kỹ hơn cả anh.
“Lúc tách ra chắc cũng có chút xung đột nhỉ?”
“Không có. Lúc đó đúng là có dấu hiệu rục rịch, tớ vừa rút lui là có người muốn tự lập riêng. Nhưng tớ đã dẹp yên được. Giờ thì không nói trước được gì. Không có người giám sát, cách làm việc của họ dần giống freelancer.”
Ôn Noãn khẽ gật đầu, đây cũng là điều khiến cô ấy luôn cảm thấy áy náy với Quý Phong.
Tuy nói trong thời gian ở bệnh viện Kim Lăng, cô ấy vẫn hoàn thành trách nhiệm công việc.
Nhưng với giai đoạn hiện tại của studio, chỉ làm tốt nhiệm vụ là chưa đủ.
Studio đang gặp rất nhiều khó khăn.
Ngoài những công việc cô ấy đã tiếp quản như chọn sản phẩm, lọc danh mục, tìm kiếm khách hàng tiềm năng, phân công nhiệm vụ...
Thứ quan trọng nhất vẫn là dẫn lưu.
Thời gian cô ấy rời studio, Quý Phong thì bận dọn sang nơi mới, lưu lượng truy cập tổng thể bị phân tán, chỉ còn cách để Đậu Đinh và mấy người khác “cày” hết sức để cầm cự.
Thật ra, mỗi một người làm tiếp thị liên kết đều giống hệt như các streamer bán hàng thời kỳ video ngắn hiện nay.
Về bản chất thì… chẳng khác nhau là bao.
Tạo nội dung, thu hút những fan nữ có khả năng chi tiêu, rồi dùng hình tượng “chị gái tâm lý” để dẫn dắt hành vi mua sắm.
Chỉ là… hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy các streamer sau này, mà không nhận ra bản chất ban đầu của họ là những người làm tiếp thị liên kết.
Hiện tại, hai tháng nay không có thêm lượng truy cập mới, thậm chí còn sụt giảm, đây chắc chắn không phải kết quả mà Quý Phong mong muốn.
Bây giờ, cô ấy đã quay trở lại.
Mọi thứ đều cần phải được thiết kế lại, thậm chí là cải tổ toàn bộ.
“Chuyện này cũng có phần lỗi của tớ.”
“Truy cứu trách nhiệm thì có ích gì? Nói ra lúc này lại càng chẳng có ý nghĩa gì. Giờ lo nghĩ cách hút lưu lượng đã.”
Quý Phong lười tranh cãi đúng sai vào lúc này. Dù sao bọn họ cũng chỉ là sinh viên đại học, không phải dân chuyên nghiệp trong môi trường công sở.
Ôn Noãn làm tốt phần việc của mình, thì hoàn toàn xứng đáng nhận mức lương đó.
Còn muốn nhiều hơn? Vậy thì ai có năng lực người đó hưởng.
Ngay khi chuyển sang nói chuyện công việc, trạng thái của Ôn Noãn liền thay đổi rõ rệt, không còn là cô gái rụt rè ban nãy nữa.
Thấy Quý Phong không muốn truy cứu trách nhiệm, cô ấy lập tức bỏ qua phần đó, đi thẳng vào trọng tâm.
“Về mặt lưu lượng, hiện giờ tớ nghĩ đã đến lúc chúng ta mở rộng rồi.”
“Nói kỹ hơn đi.”
“Trước tiên là bằng phương pháp cơ bản, tuyển thêm người, mở rộng đội ngũ làm nhiệm vụ hút lưu lượng. Sau khi studio ở Trân Châu phân tách, những người còn lại tuy vẫn tiếp tục chạy số liệu, nhưng tâm đã không còn hướng về chúng ta nữa. Thân phận ‘ông chủ’ của cậu dần mờ nhạt, nên họ cũng bắt đầu không còn nghe lời, dần dần trở thành những người làm việc tự phát. Tớ đề xuất tuyển thêm thành viên mới, có thể cân nhắc sinh viên năm cuối ngành Công nghệ thông tin hoặc các chuyên ngành liên quan. Tuy hiện giờ studio chưa thể đảm bảo cho họ nhiều quyền lợi, nhưng có thể dùng mức lương cao hơn thị trường để thu hút. Kết hợp với việc tạo ra viễn cảnh tương lai, chúng ta có thể ‘dụ’ các anh khóa trên ấy ký hợp đồng với mình.”
Có thể thấy, trong kỳ nghỉ hè, Ôn Noãn cũng đã chủ động “làm bài tập”.
Việc một sinh viên năm nhất chủ động đi tuyển sinh viên năm cuối đúng là nghe hơi "ảo".
“Cụ thể hơn chút về cái gọi là ‘viễn cảnh tương lai’ đó đi.”
“Hả? Ý cậu là sao?” Ôn Noãn ngẩn ra.
“Không có kế hoạch cụ thể à?” Quý Phong cũng hơi bất ngờ, anh cứ tưởng cô ấy đã chuẩn bị sẵn cả lộ trình chi tiết rồi.
Ôn Noãn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Hy vọng tương lai của sinh viên, chẳng phải chính là… vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ sao? Cậu từng nói rồi, trước năm 2018, việc vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp vẫn còn tác dụng.”
“Ờ ha, tớ quên mất.” Quý Phong vò đầu.
Đúng là, ít nhất trong mấy năm gần đây, việc vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho sinh viên ngành Công nghệ Thông tin là chiêu mà gần như công ty nào cũng dùng. Thật ra, vẽ ra viễn cảnh không phải là vấn đề gì to tát. Bởi vì ai cũng có cho mình một chút mơ ước, kỳ vọng vào tương lai. Và thực tế cũng có rất nhiều công ty, đã hiện thực hóa viễn tưởng họ từng vẽ. Nhưng so với những công ty giữ lời đó, thì số công ty vỡ trận, bỏ trốn, phá sản, cắt giảm nhân sự lại nhiều hơn rất nhiều.
“Thế nên ý cậu bây giờ là: dùng chiêu vẽ ra viễn cảnh tương lai cộng với mức lương thực tế, để hút một đợt nhân lực vào trước?”
“Ừm, dù kỹ thuật kéo lưu lượng không có rào cản lớn, nhưng tuyển người bừa bãi cũng dễ gây ra việc rò rỉ kỹ thuật. Tuy vậy, với tụi mình thì lưu lượng chính là tiền hoa hồng và doanh số, mà doanh số thậm chí còn quan trọng hơn hoa hồng. Bởi vì phía nhà bán hàng, họ không quan tâm tụi mình kiếm được bao nhiêu, họ chỉ quan tâm mình giúp họ chạy được bao nhiêu lưu lượng.”
Mặc dù dáng vẻ rụt rè của Ôn Noãn lúc nói chuyện trông rất dễ thương, nhưng Quý Phong vẫn cảm thấy cô ấy lúc nghiêm túc làm việc mới là phiên bản tỏa sáng nhất.
Giống như hồi lớp mười hai, khi cô ấy giảng bài cho anh.
Giống như khi cô ấy là “quản lý Ôn” trong studio.
Và giống như bây giờ.
Quý Phong trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng tình với kế hoạch của cô ấy.
Thật ra, suy nghĩ của Ôn Noãn và anh cũng gần giống nhau, chỉ là cách cô ấy trình bày cụ thể và chi tiết hơn rất nhiều.
“Kế hoạch tuyển người có thể thực hiện. Nhưng cậu nghĩ tụi mình nên đặt trọng tâm vào đâu?”
“Quý Phong, tớ cảm thấy… tạo tên tuổi uy tín đối với sinh viên đại học, nhiều khi còn hấp dẫn hơn cả số tiền họ được nhận.”
Quý Phong khẽ nheo mắt, anh đã hiểu ý Ôn Noãn muốn nói gì.
“Ý cậu là…”
“Quý Phong, cậu nên thành lập một công ty rồi.”
“Không phải tớ, mà là chúng ta.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận