Mục Khuê khẽ gật đầu, anh ta có thể cảm nhận được người trước mắt mình còn rất trẻ.
Nhưng bộ trang phục cố tình che giấu tuổi tác kia lại khiến anh ta khó đoán chính xác độ tuổi.
Còn hai người đứng cạnh, chỉ là mấy đứa nhóc mà thôi.
“Cậu trai có yêu cầu gì về diện tích văn phòng không?”
“Không cần quá chính xác, tầm 200–300 mét vuông là được.”
Quý Phong rít một hơi thuốc, giọng điệu khá thoải mái.
Mục Khuê cũng mỉm cười theo.
“Vậy thì trùng hợp rồi, chỗ tôi có đúng căn 248 mét vuông.”
“Trùng hợp hay không thì còn phải xem giá cả nữa. Mấy ngày nay tôi cũng xem kha khá chỗ quanh đây rồi. Hôm nay đến khu thành cũ này, cũng là để tìm hiểu thử giá thấp nhất ở đây là bao nhiêu. À đúng rồi, tôi họ Quý, không biết ông chủ họ gì?”
“Tôi họ Mục, là chữ ‘Mục’* trong tắm rửa.”
*gốc 沐, âm Hán Việt là Mục.
“Vậy ông chủ Mục cứ báo giá đi, để tôi xem có phù hợp không.”
Mục Khuê trầm ngâm một lúc, vừa rồi thử thăm dò một phen, đối phương có thể nói là miệng kín như bưng. Gần như không tiết lộ bất cứ thông tin hữu ích nào.
Nên hạ giá trước chăng? Hay cứ báo giá cao rồi thương lượng tại chỗ?
“Thế này đi, ông chủ Quý, 248 mét vuông, bao gồm cả phí quản lý, tôi không lấy cậu cao đâu, tính cậu 22.000 tệ.”
Quý Phong cũng giả vờ làm bộ, lập tức lấy điện thoại ra bấm máy tính. Tính nhẩm thực sự rất mệt, mà nếu tính sai thì lại lỗ nặng, không đáng.
Mục Khuê thấy Quý Phong thản nhiên bấm máy tính trước mặt, trong lòng có phần dở khóc dở cười. Loại thương nhân chẳng quan tâm sĩ diện thế này, thật khó đối phó.
“Ông chủ Mục, 22.000 chia ra là 89 tệ một mét vuông, mà phí quản lý bên anh là 15 tệ, khu trung tâm mà giá này thì không rẻ đâu.”
“Ông chủ Quý cũng thấy đấy, chỗ tôi vừa có một công ty chứng khoán dọn đi. Trang trí bên trong thực sự không tệ, gạch lát sàn hẳn hoi, cậu thuê là khỏi tốn chi phí sửa sang rồi.”
Mục Khuê không hề nói quá. Đây cũng là lý do Quý Phong nghe giá 89 tệ mà vẫn chịu tiếp tục thương lượng. Là một thương nhân dày dạn kinh nghiệm, anh rất thích những văn phòng kiểu đã từng làm ăn như thế này.
“Những gì ông chủ Mục nói tôi đều hiểu, nhưng công ty chứng khoán là làm gì, anh là chủ nhà, chắc phải rõ hơn tôi chứ. Chưa nói đến sau này có ai gây chuyện, đổ sơn, ném phân hay không, dù không có, thì chỗ này cũng không đáng giá đến 89 tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=50]
Anh nhìn xem, nhà vệ sinh thì bé tí, cửa sổ còn bị vỡ một cái…”
Hai đàn em đứng bên trố mắt nhìn Quý Phong bắt đầu bới móc đủ thứ lỗi.
Đối với những cậu trai đơn thuần như bọn họ, chuyện mặc cả khó chẳng khác gì đi lên trời.
Mà kiểu thể hiện của Quý Phong thì đúng là trừu tượng.
Nhưng bọn họ cũng biết là đang trong giai đoạn mặc cả, nên không ai lên tiếng.
Cho đến khi Quý Phong soi xong hết lỗi, mở miệng: “Giá 22.000 thật sự vượt quá ngân sách của tôi, ông chủ Mục cứ nói giá thấp nhất đi.”
Quý Phong ép rất sát, Mục Khuê không trả lời ngay, biểu cảm ẩn sau làn khói thuốc.
Một lúc lâu sau mới nhúc nhích môi: “21.000.”
“20.000, tôi chỉ cần một tháng để sửa sang, nếu anh thấy được thì tôi trả luôn tiền thuê một năm.”
Đã nhượng bộ là phải lùi thêm, Quý Phong chỉ đơn giản là khiến anh ta phải lùi thêm chút nữa.
Sự quyết đoán của Quý Phong khiến Mục Khuê thấy không thoải mái, nhưng điều kiện anh đưa ra lại khiến anh ta động lòng.
Với một chủ nhà, tiền thuê trả gọn và không bị gián đoạn thực sự rất quan trọng.
Nếu để trống một hai năm, dù sau này cho thuê được 30.000 một tháng cũng chẳng coi là lời.
Còn chuyện tiền thuê trả gọn như vậy, đó chính là dòng tiền mặt.
Rất nhiều công ty ngành truyền thống, khi thuê mặt bằng thì thường kéo dài càng lâu càng tốt.
Loại như Quý Phong, trả gọn một năm ngay từ đầu, đúng là hiếm.
Một năm là 240.000 tệ, lại chỉ cần một tháng sửa chữa.
Phong cách làm việc của thằng nhóc này đúng là có tính tấn công mạnh mẽ thật.
“Được, ông chủ Quý sòng phẳng vậy, tôi cũng không dài dòng, 20.000 thì 20.000.”
“Tôi cũng thích làm việc với người thẳng thắn như ông chủ Mục, đúng lúc ở đây có máy in, ta in hợp đồng luôn nhé.”
“Được.”
Sau vài câu trò chuyện, không khí đã cởi mở hoàn toàn.
Hợp đồng được ký ngay tại chỗ, trước giờ ăn Quý Phong đã cà thẻ thanh toán, còn xin thêm hai ngày.
Tốc độ xử lý mọi việc, quả thực đáng kinh ngạc.
Đến tối, Mục Khuê dù thế nào cũng nhất định mời Quý Phong ăn một bữa.
Quý Phong cũng hiểu ý, anh ta muốn thăm dò thêm, xem rốt cuộc bọn họ đang làm gì.
Thật ra nhiều người thuê văn phòng ban đầu đều làm ăn hợp pháp.
Nhưng làm một thời gian lại nảy sinh vấn đề, chẳng hạn như công ty chứng khoán trước đó của anh ta chuyên làm dịch vụ khuyến nghị cổ phiếu.
Bên trong dơ bẩn cỡ nào, thật sự không thể tả nổi.
Dao trắng đâm vào, dao đỏ lôi ra, tới cả thận cũng móc mất.*
*Hàm ý nói vào thì dễ, ra thì khó. Một khi đã dính vào thì không có lối thoát, có thể bị lột hết sạch.
Vì thế Mục Khuê rất lo lắng không biết Quý Phong có làm chuyện gì phạm pháp hay không, nhất là nhìn anh còn rất trẻ. Người trẻ thường có nhiệt huyết, cũng dễ bốc đồng, càng dễ gây chuyện.
“Ông chủ Mục nhiệt tình như vậy, nếu tôi còn khách sáo nữa thì lại thành bất lịch sự rồi.”
“Nào, tối nay chúng ta uống với nhau một ly cho thoải mái.”
Trong lúc trò chuyện, Quý Phong tranh thủ lấy điện thoại ra, định nhắn cho Ôn Noãn một tin.
Không ngờ điện thoại đã có tin nhắn từ trước mà anh không để ý.
[Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.]
Quý Phong gãi đầu. Anh không biết hiện giờ Ôn Noãn đang làm gì ở Thủ Đô.
[Cậu ở Thủ Đô làm gì vậy…]
Gõ được mấy chữ, anh lại ngập ngừng, rồi xóa đi, gõ lại: [Ừ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.]
…
Bệnh viện số Hai Kim Lăng.
“Người nhà của Vương Á Cầm phải không?”
“Vâng, là tôi.”
“Ca mổ rất thành công, nhưng bệnh nhân vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm, thể trạng cũng rất yếu, thời gian tới cần chăm sóc cẩn thận.”
“Vâng, tôi hiểu rồi bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng siết chặt tay mẹ mình, nét mặt luôn căng thẳng cuối cùng cũng dịu xuống một chút.
Cô ấy quay về giường bệnh, bận rộn sắp xếp đồ dùng, chăm sóc cho mẹ.
Mãi đến chập tối, Ôn Noãn mới lấy điện thoại ra, xem tin nhắn từ Quý Phong.
[Ừ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.]
Lúc này tâm trạng của Ôn Noãn hơi phấn chấn.
Mẹ là mối ràng buộc duy nhất của cô ấy, không thể cắt đứt, cũng không thể buông tay.
Chỉ khi nào sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, cô ấy mới có tư cách bước ra ánh sáng.
Mới có thể thật sự làm điều mình muốn.
Cô ấy muốn chia sẻ điều đó với Quý Phong.
[Quý Phong, thật ra tớ không thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đâu…]
“Tiểu Noãn, Tiểu Noãn.”
Tiếng gọi của Vương Á Cầm cắt ngang dòng tin nhắn, cô ấy vội cúi người lại gần.
“Mẹ, con đây.”
“Tiểu Noãn, mấy năm qua con đã khổ nhiều rồi.”
Ôn Noãn nhìn điện thoại một chút, rồi âm thầm xóa tin nhắn đi.
“Không sao đâu mẹ, mọi chuyện… sẽ ổn cả thôi.”
Ca phẫu thuật của mẹ Ôn Noãn đã thành công. Quý Phong cũng đã tìm được mặt bằng ưng ý. Mọi việc đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Lòng dũng cảm khó khăn lắm mới gom đủ, lại tan biến mất, khiến Ôn Noãn có chút buồn bã.
Nhưng không sao, chờ đến khi nhập học…mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
…
Rượu qua ba lượt, quan hệ giữa Quý Phong và Mục Khuê cũng dần trở nên thân thiết.
Đàn ông trên bàn rượu vốn là như vậy, uống vài chén là anh anh em em ngay.
“Ông chủ Quý không phải người bản địa à?”
“Không, tôi ở bên Trân Châu.”
“Không phải người bản địa mà đến Ma Đô liều thế này? Chú em, nhà có điều kiện ghê…”
Quý Phong xua tay: “Không có chuyện đó đâu, chỉ là gia đình bình thường thôi, nhà còn chẳng biết tôi đang làm mấy chuyện này nữa. Tôi đến Ma Đô để học, trước đó đi làm thêm kiếm được chút tiền, nên mới chuyển studio về đây.”
Nghe đến đây, tay Mục Khuê đang cầm thuốc cũng run lên một chút.
Gia đình không biết? Đang đi học?
Làm thêm kiếm tiền mở công ty?
Hơ hơ, cậu nghĩ tôi tin thật sao?
“Em trai đúng là biết nói đùa.”
“Tôi không đùa đâu, tháng này tôi ở đây phụ trách định hướng chung cho studio. Cuối tháng sau là tôi phải đến trường báo danh rồi.”
“Báo danh? Cậu thật sự là sinh viên à?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận