Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cơn gió mùa ấm áp

Chương 40

Ngày cập nhật : 2025-06-09 14:51:30
Một tháng thấm thoát trôi qua, khiến sự tự ti trước đây của Ôn Noãn dần tan biến, thay vào đó là sự tự tin ngày càng rõ rệt.
Thái độ đối với người khác cũng dần chuyển từ lạnh nhạt sang lạnh lùng sắc bén.
Điều này, các thành viên trong studio của Quý Phong là người cảm nhận rõ ràng nhất.
Cảm giác lạnh lùng và vô tình ấy quá rõ rệt, làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nguyên tắc thì tuyệt đối không khoan nhượng.
Có lẽ chỉ khi đứng cạnh Quý Phong, cô ấy mới trở nên mềm mỏng hơn một chút.
Từ một quản lý Ôn lạnh lùng, trở thành một quản lý Ôn dịu dàng.
Còn với những bạn học bình thường trong trường, Ôn Noãn lại càng trở nên xa cách, khó gần.
Nếu phải nói sự thay đổi đó bắt đầu từ khi nào…
Có lẽ là từ ngày mười lăm tháng trước, khi cô ấy nhận được khoản lương đầu tiên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, kỳ thi đại học cũng đến rất nhanh.
Với một số người, đây là ngày họ chờ đợi bấy lâu. Với một số khác, lại là cơn ác mộng không mong chạm tới.
Đối với rất nhiều người, đây là bản tổng kết cho mười hai năm học hành, và đồng thời cũng là cánh cửa khởi đầu của một hành trình mới.
Tại nhà của Quý Phong.
“Tiểu Phong, cố lên nhé!”
“Con trai, đừng áp lực quá nhé!”
Trước cửa nhà, Đổng Khai Huệ và Quý Quảng Tầm lần lượt tiếp thêm tinh thần cho con. Cảnh tượng như thế đang đồng thời diễn ra tại hàng triệu gia đình trên khắp đất nước.
Với hàng triệu thí sinh, hai ngày tới sẽ là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời.
“Yên tâm đi, chị Huệ, anh Quý, con trai hai người bây giờ ‘đỉnh’ lắm, không có chuyện trượt đâu.”
So với cha mẹ đầy căng thẳng, Quý Phong lại vô cùng điềm tĩnh.
Nói thật thì, đã sống mấy đời người rồi, anh còn sợ cái kỳ thi đại học này chắc?
Với anh, đại học chỉ là một nền tảng, để thu hút nhân tài, để làm việc, để kết nối quan hệ.
Ngay cả khi không đỗ Đại học Ma Đô, anh cũng chắc chắn mình vẫn sẽ vươn lên được.
Tất nhiên, việc thi đại học cũng là để thỏa mãn một số tiếc nuối trong quá khứ và tìm chút niềm vui thú.
Ở một góc khác trong thành phố, Ôn Noãn xách theo một túi đồ, đang tạm biệt mẹ trước khi đi thi.
Với sự nhạy cảm của mình, cô ấy thừa hiểu vị thế giữa hai mẹ con đã lặng lẽ thay đổi.
Trên đời làm gì có cái gọi là chung sống hòa bình, ngay trong một gia đình cũng sẽ có kẻ mạnh và kẻ yếu.
Cô ấy sẽ không bao giờ nặng lời với mẹ, vì mẹ là người đã nuôi nấng cô ấy khôn lớn.
Chỉ là, những vết thương trong quá khứ, vẫn cần thời gian để lành lại.
“Mẹ, con đi đây.” Ôn Noãn mỉm cười nói.
“Vậy… Tiểu Noãn, cố lên nhé.”.

Phòng thi của các học sinh được phân bố tại nhiều trường khác nhau, nên trong kỳ thi đại học cũng chẳng thể gọi là "thi cùng nhau" gì cả.
Buổi sáng ngày đầu tiên thi Ngữ văn, buổi chiều thi Toán. Ngày thứ hai buổi sáng thi tổ hợp, buổi chiều thi tiếng Anh.
Buổi thi sáng diễn ra vô cùng suôn sẻ, đề thi không có câu nào gây mơ hồ về mặt khái niệm cả.
Trước kỳ thi đại học, Ôn Noãn còn tranh thủ ôn gấp mấy ngày, giờ nghĩ lại, thấy đúng là có ích thật.
Sau khi thi xong môn Ngữ văn, Quý Phong lấy điện thoại ra, nhóm lớp đã bắt đầu sôi nổi hẳn lên.
[Vãi thật, xong đời rồi, đáp án mà mấy người nói sao không khớp tí nào với bài của tớ vậy?]
[Mọi người viết bài văn thế nào rồi?]
[Lớp trưởng ra chưa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=40]

Lý Long, cậu đâu rồi?]
[@Gió mùa hạ: Quý Phong thi thế nào rồi?]
[@Gió mùa hạ: Trả lời đi!]
Quý Phong thấy có người nhắc tên mình, mà còn hơn một người, trong lòng nghĩ: lúc này mà còn giả chết "lặn mất tăm" thì cũng chẳng còn gì thú vị.
Dù gì thi xong cũng ai đi đường nấy, thế là anh gõ lên bàn phím: [Cũng ổn.]
Trò chuyện vài câu với mấy bạn trong lớp, Quý Phong liếc qua danh sách liên lạc, rồi bấm vào avatar được ghim trên đầu.
[Buổi trưa nhớ ăn cơm đấy.]
[Ừ.]
Tính cách của Ôn Noãn rất hướng nội, hầu như không bao giờ chủ động bắt chuyện với người khác, càng không có chuyện cùng ai ăn cơm.
Quý Phong nghĩ, nếu mình không nhắc nhở, thì chín phần là con bé này sẽ nhịn luôn bữa trưa.
Không phải vì không có tiền, mà là thấy phiền phức.
Nghĩ đến dáng vẻ của Ôn Noãn, khóe môi Quý Phong bất giác nhếch lên thành nụ cười ngốc.
Nụ cười ngờ nghệch ấy liền bị ông chủ quán cơm cắt ngang: “Này cậu trai, không ăn thì đừng chắn ngay lối, làm ảnh hưởng việc buôn bán của tôi đấy!”
“Khụ, xin lỗi, cho tôi một phần cơm giò heo.”
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh.
Nhóm lớp sôi nổi hơn bình thường, mọi người thi nhau bàn luận tình hình làm bài, chia sẻ tâm trạng, tâm sự.
Cũng có người nói về kỳ vọng với trường đại học tương lai, ước mơ, nguyện vọng.
Quý Phong không tham gia vào mấy đề tài đó, cố gắng khiến bản thân trông như một nhân vật mờ nhạt.
Nhưng đến buổi chiều ngày thứ hai, khi vừa thi xong môn tiếng Anh, mọi người lấy lại điện thoại ra…
Tin nhắn gửi riêng lập tức hiện lên đầu.
[Quý Phong, cậu định đăng ký vào trường đại học nào vậy?]
Thấy là tin nhắn của Cố Tuyết Đình, Quý Phong vò đầu một cái. Dù vừa thi xong, trong lòng anh cũng có chút gợn sóng.
Lúc này anh không muốn nói những lời nặng nề.
[Thi trường nào thì không nói nữa. Mỗi người có một giấc mơ riêng, ai cũng sẽ có cuộc sống rực rỡ của mình. Sau này, mong mỗi người đều sống tốt.]
[Chúng ta sau này… thật sự không còn khả năng nào nữa sao?]
[Không còn.]
Cố Tuyết Đình ngồi trước màn hình điện thoại, lòng chùng xuống. Cô cảm thấy kỳ thi lần này mình không phát huy tốt.
Dù không đến mức thi tệ, nhưng rõ ràng không đạt đến năng lực vốn có.
Nghĩ rằng thi xong rồi, muốn nói chuyện với Quý Phong một chút, ai ngờ lại nhận được câu trả lời dứt khoát như dao cứa.
Cô siết chặt chiếc iPhone 4 mà Quý Phong từng mua tặng mình, nước mắt từng giọt lặng lẽ rơi trên màn hình…

Nhóm lớp vẫn rất sôi nổi, thi xong rồi, tất cả áp lực đều được trút bỏ.
Mười mấy năm đèn sách, cuối cùng cũng khép lại.
Từ nay về sau, muốn buông xuôi hay tiếp tục cố gắng, đều là những con đường khác nhau.
Lớp trưởng Lý Long gửi lời mời trong nhóm lớp: [Thi xong rồi, tớ đề nghị mai tụ tập ăn một bữa ở Tiên Khách Cư đi, chiều thì đi hát ở KTV Quân Hào, còn tiền thì sẽ chia đều.]
[Ai không hứng thú thì cứ im lặng. Ai hứng thú thì gửi số "1", tớ sẽ thống kê số người.]
[1]
[1]
[1]
[11111]
Cả lớp hơn năm mươi người, Lý Long mới vừa lên tiếng đã có hơn hai mươi người hưởng ứng.
Quý Phong có chút do dự, anh vẫn chưa quyết định được liệu mình có nên tham gia buổi tụ họp, coi như chia tay với các bạn cùng lớp suốt ba năm qua không.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, mối quan hệ giữa anh và các bạn trong lớp vốn không thân thiết gì cho cam.
Đậu Đinh và mấy người bạn thân hiện tại không học cùng lớp, còn người mà Quý Phong cảm thấy thân thiết nhất bây giờ có lẽ chỉ có Ôn Noãn.
Ôn Noãn… Quý Phong đang trầm ngâm suy nghĩ thì phía sau có vài học sinh bắt đầu lớn tiếng rủ rê: “Mọi người nhất định phải đi buổi tụ họp ngày mai đấy nhé, đừng để tuổi học trò phải mang theo tiếc nuối!”
Quý Phong nghe mơ hồ, nhưng không hiểu sao lại bấm "1" như bị ma xui quỷ khiến.
[1]
Ngay sau khi Quý Phong nhấn "1", nhóm lớp vốn đang yên ắng bỗng bật lên thêm hai tin nhắn:
[1]
[1]
Tin đầu tiên là của Ôn Noãn, tin thứ hai là của Cố Tuyết Đình.
Thấy tin của hai người này, lập tức có vài bạn trong nhóm nhảy vào trêu chọc:
[Thấy chưa, tớ nói rồi, chỉ cần Quý Phong đi thì Ôn Noãn chắc chắn sẽ đi.]
[Chuẩn luôn, đúng là đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn mà.]
[Nói thật thì, đúng là vậy rồi.]
Cố Tuyết Đình nhìn thấy mọi người chỉ trêu Quý Phong và Ôn Noãn, trong lòng bỗng nổi lên một cơn tức giận mơ hồ.
Rõ ràng cô cũng đã nhấn “1”, nhưng không ai nhắc đến cô cả.
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, định gõ tin nhắn gì đó thì...
Cố Tuyết Đình trố mắt kinh ngạc, bởi vì Ôn Noãn, người xưa nay chưa từng chủ động nói gì trong nhóm, bỗng lên tiếng: [Đúng vậy, Quý Phong đi thì tớ đi.]

Bình Luận

0 Thảo luận