Ngày hôm sau.
Ngày nhập học của tân sinh viên tiến hành theo đúng như lịch trình.
Chỉ là thời tiết hôm nay vẫn u ám giống hôm qua, khiến người ta lo lắng không biết giữa chừng có đổ mưa không.
Đồng hồ sinh học khiến Quý Phong theo thói quen dậy sớm chạy bộ.
Sinh viên đại học chạy buổi sáng cũng không ít, Quý Phong nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người.
Chỉ khác là địa điểm đổi thành sân vận động.
Và bên cạnh anh không còn Ôn Noãn nữa.
Trên đường về, anh còn tiện tay mua bữa sáng cho ba ông bạn cùng phòng.
Trương Siêu vẫn chưa dậy, Chu Dịch Hàm đang đánh răng, còn Từ Minh thì đang loay hoay chải chuốt mái tóc bóng nhẫy của mình trước gương.
Đặt bữa sáng lên bàn, Quý Phong thúc giục: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn lên đường.”
Thời gian của đàn ông đúng là dư dả, chưa đến mười phút, “Tứ đại thiên vương” phòng 205 đã có mặt tại khuôn viên trường.
Ba người bạn thỉnh thoảng lại buông tiếng “woa, woa” đầy phấn khích.
Khiến Quý Phong cảm thấy hơi xấu hổ.
Vì học khác ngành nên cả nhóm chia nhau ra, Quý Phong cùng Trương Siêu đến lớp Máy tính 1.
Vừa bước vào phòng, Quý Phong đã cảm nhận được những ánh mắt nhìn mình, có phần cố ý, cũng có phần vô tình.
“Người này trông cũng đẹp trai đấy chứ.”
Khoa Công nghệ thông tin vài năm sau đã gần như đạt tỷ lệ nam – nữ là 1:1.
Nhưng vào năm 2012, nữ sinh vẫn còn ít hơn, tỷ lệ khoảng 7:3 hoặc 6:4.
Trang phục của Quý Phong rất đơn giản, khuôn mặt lại mang theo nụ cười hơi ngại ngùng.
Lý do bị các nữ sinh chú ý…
Chắc là vì kiểu người như anh chính là “chàng thư sinh ngọt ngào” trong lòng con gái?
Quý Phong lướt qua đám đông, phớt lờ những lời thì thầm về mình, rồi cùng Trương Siêu tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Lời nói trong ký túc xá hôm trước không phải nói đùa.
Con người rất khó kiếm được thứ vượt ngoài nhận thức của bản thân, cho dù là một người trọng sinh như Quý Phong, cũng không ngoại lệ.
Trong tương lai sẽ tiến quân vào ngành công nghệ Internet, nên Quý Phong không chỉ cần nắm được phương hướng chung, mà với tư cách là người dẫn đầu, anh còn buộc phải hiểu một số kỹ thuật cơ bản và chi tiết.
Ít nhất là trong giai đoạn khởi nghiệp, nếu người đứng đầu không biết gì, thì chỉ có nước bị người ta dắt mũi mà thôi.
Trước giờ, bất kỳ ông lớn nào trong ngành Internet, đa phần đều là những cao thủ kỹ thuật hàng đầu.
Không phải bạn chỉ cần biết chút khái niệm, hiểu một vài xu hướng là có thể thắng họ được đâu.
Điều này gần như không có ngoại lệ.
Vì vậy, Quý Phong đến đây thực sự là để nghiêm túc học hành.
Để tri thức của mình có thể theo kịp tầm nhìn tiên phong.
Ngoài ra còn có vấn đề về nhân tài, dù Đại học Ma Đô không bằng Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng cũng là trường top 2.
Khoa Công nghệ thông tin tập trung rất nhiều nhân tài chất lượng cao.
Tuy rằng phần lớn chưa phải là hàng top, nhưng những sinh viên này có yêu cầu về lương thấp, giàu năng lượng, có nhiệt huyết, chịu xông pha, chịu liều lĩnh.
Trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, những người như vậy thực sự vô cùng quan trọng.
Hơn nữa, khả năng của họ sau khi trải qua một chút đào tạo thực tế sẽ vượt xa những người như Đậu Đinh.
Dù sao thì cũng là sự khác biệt giữa người học chuyên và không chuyên.
Anh cần phải rèn luyện bản thân trong những buổi học thường ngày như thế này.
Đồng thời đứng ở góc độ một người quan sát, phát hiện ra những nhân tài thực sự.
Quý Phong ngồi xuống đã được một lúc thì cuối cùng giảng viên phụ trách cũng đến.
Đó là một người đàn ông bình thường, không cao, khoảng hơn ba mươi tuổi.
Thầy ấy bước lên bục giảng, gõ nhẹ bàn ra hiệu mọi người im lặng.
“Chào các em, thầy tên là Trương Thành Công, là cố vấn học tập của lớp Máy tính 1.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-gio-mua-am-ap&chuong=62]
Các em có thể gọi thầy là thầy Trương. Bốn năm tới đây, dù mưa hay nắng, chúng ta cũng sẽ đồng hành cùng nhau. Thầy cũng hy vọng rằng chúng ta sẽ có thể nắm tay nhau thuận lợi đi hết chặng đường này. Được rồi, giờ mọi người đã biết thầy là ai rồi. Thầy sẽ nói sơ qua về nội quy trường học, cũng như một số việc liên quan đến kỳ quân sự sắp tới…”
“Đơn giản, nói sơ qua” thì chẳng bao giờ đơn giản cả, Trương Thành Công vừa mở miệng là nói suốt nửa tiếng đồng hồ.
Nói được nửa chừng thầy ấy còn uống một ngụm nước, trông vẫn còn chưa thỏa mãn.
Trương Siêu buồn chán đến mức không chịu nổi nữa, bắt đầu thì thầm với Quý Phong.
“Quý Phong, cậu thấy có em nào ổn không?”
“Ổn cái gì cơ?”
“Thì tất nhiên là… em gái ổn ấy.”
“Không có.”
“Lạnh lùng thế? Cũng đúng, dù sao cậu cũng là người ngay cả mỹ nữ như Mục Vãn Thu còn không theo đuổi được.”
Bài phát biểu của thầy Trương Thành Công thực sự rất chán, đến mức Quý Phong cũng chẳng buồn để ý nữa.
Anh chống đầu bằng một tay, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh của Ôn Noãn, rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng nói xàm nữa, tôi chỉ là tạm thời không muốn yêu đương thôi.”
Trương Siêu bĩu môi: “Cậu nói thì vậy chứ, Mục Vãn Thu với nhan sắc đó, vóc dáng đó… Tính cách lại dịu dàng, rộng lượng, nhiệt tình, sẵn sàng chi tiền, còn biết chơi game nữa, đúng chuẩn bạn gái trong mơ luôn ấy chứ.”
“Loại con gái như vậy mà cậu còn không có ý định yêu đương, vậy cậu muốn kiểu gì nữa?”
Quý Phong chậm rãi quay đầu lại, đột nhiên nở một nụ cười lạnh quen thuộc: “Tiêu chuẩn à? Cậu nghĩ thích một người… là nên có tiêu chuẩn sao?”
Trương Siêu bị hỏi đến mức mất tự tin.
Thực ra, tối hôm qua cậu ta đã nhận ra rằng Quý Phong không phải người tầm thường.
Chỉ cần nhìn đoạn hội thoại giữa anh với cái người tên “Chiều thu ráng đỏ” là đủ hiểu rồi.
Chỉ là cụ thể bất thường thế nào, cậu ta vẫn chưa thật sự cảm nhận được rõ ràng.
“Sao vậy?”
“Cậu hy vọng người mình thích phải xinh đẹp, cao một mét sáu lăm, dáng chuẩn, ngực lớn, gia đình giàu có, dịu dàng chu đáo…Tìm bạn gái là phải như thế này, đúng không?”
“Có gì sai à?”
Trương Siêu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được là sai ở đâu.
Nụ cười trên mặt Quý Phong càng thêm sâu: “Vấn đề chính là ở đây. Cậu có thích chị khóa trên đó không?”
“Trước đây thích… giờ thì… cũng không thích đến vậy nữa, sao nào?” Trương Siêu vẫn còn cố chấp.
Thật ra mấy suy nghĩ đó, Quý Phong chỉ cần liếc qua là nhìn thấu.
“Chị khóa trên đó có đáp ứng được những tiêu chuẩn kia không? Có phải chẳng có mấy điều phù hợp, thậm chí là chẳng có cái nào?”
Trương Siêu nghẹn lời, nhất thời không biết phải đáp lại ra sao.
“Vấn đề là ở chỗ đó. Cái gọi là tiêu chuẩn ấy, xưa nay chỉ áp dụng với những người mà mình không thích. Khi người thật sự khiến cậu rung động xuất hiện, cho dù cô ấy chẳng đạt được tiêu chuẩn nào, cậu vẫn sẽ thích cô ấy. Cậu sẽ thích từng nụ cười, từng cảm xúc, từng dáng vẻ của cô ấy, mọi thứ thuộc về cô ấy. Cậu sẽ bất chấp tất cả, dồn hết sức lực thi vào đại học Ma Đô, chỉ vì cô ấy. Chỉ cần cô ấy quay đầu tìm cậu, cậu vẫn sẽ như một ‘con chó lụy tình’, sa vào không cách nào cứu vãn, đó mới gọi là thích.”
Trương Siêu: …
“Anh à, đừng nói nữa được không?” Trương Siêu cảm thấy mình vừa bị Quý Phong đánh trúng tim đen.
Quý Phong hơi chỉnh lại cổ áo của mình: “Là cậu muốn bàn chuyện với tôi đấy chứ.”
“Được rồi được rồi, cậu giỏi nhất.”
Trương Siêu trao cho anh lời khen cao nhất giữa những người đàn ông.
Cậu ta im lặng vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Nhưng mà… nhưng mà tôi cảm thấy… chị ấy không giống những người khác.”
“Không phải đâu, Trương Siêu, cậu khó khăn lắm mới đậu đại học, đừng nói là còn muốn liên lạc với chị ấy nữa nhé?”
“Đêm qua tôi đã liên lạc rồi…”
Quý Phong hít vào một hơi thật sâu, cố kìm lại cái ý định đấm cho Trương Siêu mấy cú “bốp bốp”.
“Ghê thật, cậu đúng là ghê gớm.”
Quý Phong thật sự bị tên này làm cho cạn lời.
Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu, ai mà chưa từng là một kẻ si tình chứ?
Ngày xưa, anh cũng từng là một tên như thế, còn lụy tình hơn như thế, yêu đơn phương suốt hơn chục năm, thậm chí còn chúc phúc cho Cố Tuyết Đình trong lễ cưới của cô.
Nói ra thì, anh ngày đó còn dại hơn Trương Siêu bây giờ nhiều.
“Này, Quý Phong, không phải cậu nói cậu hồi cấp ba chưa từng yêu ai sao? Sao cảm giác cậu hiểu chuyện tình cảm quá vậy?”
“Tôi đọc nhiều, nên hiểu nhiều.”
“Tối qua chị ấy nói với tôi là chị ấy đã có bạn trai mới rồi.”
Quý Phong lập tức sáng mắt: “Thế thì tốt quá rồi, mỗi người đều đi con đường mới của mình thôi.”
“Nhưng chị ấy nói trong lòng vẫn còn có tôi.”
Quý Phong: …
“Quý Phong, cậu thấy tôi và chị ấy còn có cơ hội không?”
Quý Phong: …
“Quý Phong? Quý Phong, cậu nói gì đi chứ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận