Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 9 Giặt ga giường

Ngày cập nhật : 2025-04-20 11:45:47
Ba giờ sáng.
Tôn Trường Chinh bị cơn buồn tiểu đánh thức, mơ màng kéo quần đi giải quyết xong, khi đi ngang qua phòng rửa mặt thì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong.
Nửa đêm ai lại không ngủ mà dậy giặt đồ thế? Chăm chỉ thật đấy!
Tôn Trường Chinh bước vào, phát hiện người bên trong lại là—
“Đội trưởng Lục?!”
Trước bồn rửa, Lục Tiến Dương mặc áo ba lỗ màu trắng và quần đùi bộ đội màu xanh, mặt lạnh tanh, tay liên tục vò cái gì đó. Mỗi lần cử động, cơ bắp trên cánh tay anh lại căng lên, các đường gân và mạch máu hiện rõ.
Tôn Trường Chinh tiến lại gần nhìn kỹ, không phải quần áo mà là… ga giường!
Lầm bầm nói: “Thói ở sạch của đội trưởng Lục nghiêm trọng quá rồi, nửa đêm còn dậy giặt ga giường.”
Giặt ga giường…
Lỗ tai Lục Tiến Dương hơi đỏ lên.
Anh bất giác nhớ lại giấc mơ kiều diễm vừa rồi, thân thể mềm mại của người con gái, tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập...
Anh sống thanh tâm quả dục bao năm, đây là lần đầu tiên mơ thấy chuyện đó.
Vừa tỉnh dậy thì… ga giường đã…
“Cút về ngủ đi.” Lục Tiến Dương lạnh lùng lườm anh ta một cái.
Tôn Trường Chinh vẫn còn buồn ngủ, nhìn thêm một cái rồi vội lủi mất.

Nhà họ Lục.
Ôn Ninh và Diệp Kiều ngủ chung một phòng.
Mỗi người một giường kê sát tường, ở giữa là lối đi.
Buổi tối sau khi nằm xuống, Ôn Ninh kéo chăn chuẩn bị ngủ.
Diệp Kiều lên tiếng: “Ninh Ninh, cô ngủ chưa?”
Biết thừa còn hỏi, Ôn Ninh lườm một cái trong bóng tối, “Có chuyện gì?”
Diệp Kiều cảm thán: “Tôi thấy chúng ta thật may mắn, gặp được người tốt như chú Lục và dì Tần, thật lòng coi chúng ta như con gái mà chăm sóc, anh Lục Diệu cũng rất tốt. Không biết anh Tiến Dương tính cách thế nào, nhưng nhìn ảnh chụp thì đúng là đoan chính, chắc chắn có rất nhiều nữ đồng chí mến mộ anh ấy.”
Ôn Ninh không rõ cô ta muốn nói gì, chỉ “ừ” một tiếng cho có lệ.
Diệp Kiều bỗng đổi giọng như chị gái tâm lý: “Thật ra tôi biết tại sao dì Ninh lại đưa cô lên thủ đô, cha dượng cô muốn ép cô gả cho thằng ngốc kia đúng không? Nếu mà biết cô trốn lên đây, có khi ông ta sẽ đuổi theo.”
“Chuyện hôn nhân là do cha mẹ quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=9]

Dù sao cha dượng cũng là cha cô trên danh nghĩa, lỡ ông ta kiên quyết lôi cô đi thì nhà họ Lục cũng chẳng có quyền can thiệp, cô không nghĩ xem lúc đó phải làm sao à?”
Ôn Ninh giả vờ sợ hãi: “Chị Diệp Kiều, vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
Diệp Kiều khuyên nhủ: “Bà nội tôi nói, phụ nữ thì xuân sắc có hạn, phải tranh thủ thời gian đẹp nhất mà gả đi. Cô xinh đẹp như vậy, nam đồng chí trong đại viện còn không phải cô muốn chọn ai thì chọn. Việc cấp bách nhất là tìm được đối tượng trong đại viện, như vậy mới thật sự bám trụ ở thủ đô, trở thành người thủ đô. Dù cha dượng cô có tới thì cũng vô ích, cô đã là gái có chồng rồi.”
“Đừng chần chừ quá lâu, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Ôn Ninh cong môi cười, cuối cùng cũng hiểu Diệp Kiều đang giở trò gì.
Hèn chi nguyên chủ vừa tới nhà họ Lục đã vội vàng dò hỏi tình hình nam đồng chí độc thân trong đại viện, chỉ thiếu việc viết chữ “muốn leo cao” lên mặt, khiến ấn tượng đầu với mọi người trong đại viện cực kỳ tệ.
Hóa ra ngay từ đầu là do Diệp Kiều âm thầm xúi giục.
Ôn Ninh không vạch trần, chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn chị Diệp Kiều, tôi biết rồi, chị đúng là chị ruột của tôi.”
Diệp Kiều tưởng thật, vui mừng trong bụng: “Cô biết tự lo là tốt, đừng lãng phí cơ hội sống trong đại viện.”
Ôn Ninh trong bóng tối nhếch môi, bà nội nó, tin cô mới là lạ!

Sáng hôm sau, trời mới hửng sáng.
Diệp Kiều mở mắt, tay chân nhẹ nhàng lật chăn rồi xoay người xuống giường.
Nhìn Ôn Ninh đang ngủ ngon, cô ta khẽ cười khinh bỉ rồi đi giày rón rén ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng.
Vào bếp, Diệp Kiều đeo tạp dề, bắt đầu nấu bữa sáng. Đầu tiên nấu nồi cháo kê, rồi rán bánh hành.
Tối qua cô ta cố ý lang thang trong bếp, tình cờ gặp thím Trương, tiện thể dò hỏi khẩu vị của nhà họ Lục.
“Diệp Kiều đấy à?”
Thím Trương dụi mắt, thấy bóng người trong bếp còn tưởng mình hoa mắt.
Diệp Kiều cầm vá quay lại mỉm cười chào: “Chào buổi sáng Thím Trương.”
Thím Trương ngại ngùng nhận lấy vá từ tay cô ta: “Sao cô lại dậy sớm vậy, mấy việc này để tôi làm là được, các cô còn trẻ, cứ ngủ thêm đi.”
Diệp Kiều: “Không sao đâu thím, hồi ở quê cháu toàn dậy giờ này, quen rồi.”
Thím Trương tiếp tục nấu ăn, Diệp Kiều lại quay ra dọn dẹp nhà cửa.
Khi mọi người trong nhà họ Lục và Ôn Ninh xuống lầu, cảnh tượng họ thấy là Diệp Kiều đang lau bàn trà.
Thím Trương đang dọn bát đũa, thấy thế liền khen với Tần Lan: “Bữa sáng nay là Diệp Kiều làm đấy, làm xong còn giúp đỡ dọn dẹp, con bé này đảm đang thật.”
Tần Lan nhìn bàn ăn phong phú, chắc mất khá nhiều thời gian: “Tiểu Diệp, cháu dậy lúc mấy giờ vậy?”
Diệp Kiều: “Hơn năm giờ ạ, không sao đâu dì Tần, cháu quen rồi.”
Ôn Ninh thầm thở dài, hèn gì nguyên chủ bị mang tiếng lười biếng, vốn tưởng rằng mình dậy lúc bảy giờ đã là sớm lắm, ai ngờ Diệp Kiều còn chịu khó hơn.
Nhưng Ôn Ninh không muốn bị cuốn theo, chẳng lẽ mỗi ngày phải dậy từ năm giờ để nấu ăn? Làm việc nhà thì cũng được, nhưng ai bảo phải làm buổi sáng?
Chẳng khác gì mấy người đi làm cứ tăng ca để lấy điểm với sếp.
Ôn Ninh cười với Diệp Kiều, giọng đầy ngưỡng mộ pha chút áy náy: “Chị Diệp Kiều, chị còn dậy sớm hơn cả thím Trương nữa. Lần sau chị dậy thì gọi em với, em muốn học nấu ăn với chị. Tuy tay nghề kém nhưng phụ chị làm chút việc thì không thành vấn đề.”
Ôn Ninh vừa nói xong, thím Trương đang cười lập tức khựng lại. Hai cô gái cùng dậy nấu bữa sáng, vậy bà ấy làm gì?
Ánh mắt lướt nhanh qua Tần Lan và Lục Chấn Quốc, thím Trương vội nói: “Tôi già rồi nên hay dậy sớm, bữa sáng để tôi chuẩn bị là được, hai người không cần bận tâm.”
Tần Lan gắp bánh hành cho cả Diệp Kiều và Ôn Ninh: “Đúng đấy, thanh niên các cháu ngủ thêm chút đi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Mọi người ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.
Lục Chấn Quốc uống miếng cháo, nếm thử bánh, gật đầu với Diệp Kiều: “Tay nghề không tệ đâu, Tiểu Diệp.”
Diệp Kiều khiêm tốn: “Mọi người ăn hợp miệng là cháu vui rồi.” Cô ta nhìn sang Ôn Ninh, “Ninh Ninh có hợp khẩu vị không? Chúng ta cùng quê, chắc là khẩu vị cũng giống nhau.”
Ôn Ninh chân thành khen ngợi: “Vâng, tay nghề của chị Diệp Kiều giỏi quá! Sau này em phải học chị nấu ăn.”
Tần Lan uống ngụm cháo, nói: “Hai đứa đừng chỉ lo nấu ăn, mới đến thủ đô, tranh thủ thời gian này đi dạo chơi một vòng đi. Tiểu Diệu—”
Tần Lan định nhờ con trai dẫn hai cô gái đi chơi.
Nhưng thấy Lục Diệu ngồi ngây ra, gắp cháo mà như không, liền nuốt lại nửa câu sau, thôi để bà dẫn đi còn hơn.
Diệp Kiều xem mặt đoán ý, tầm mắt rơi xuống người Lục Diệu: “Bữa sáng anh Lục Diệu thích ăn gì, ngày mai em nấu cho.”
Lục Diệu chỉ là chưa tỉnh ngủ, bị cha kéo dậy sớm, vừa ngáp vừa nói: “Không cần đâu, em nấu gì anh cũng ăn được.”
Lục Chấn Quốc không chịu nổi thái độ uể oải của con trai, quở trách: “Con nhìn Tiểu Diệp đi, rồi nhìn lại mình đi, mười tám tuổi rồi mà chưa từng bước chân vào bếp.”
Tần Lan cũng thở dài: “Đúng vậy, vẫn là con gái chu đáo hơn.”
Lục Diệu không ngờ sáng sớm cũng bị dạy dỗ, nuốt miếng bánh rồi nói: “Cha, con không vào bếp là vì nghĩ cho cha mẹ đấy. Con mà nấu thì cha mẹ dám ăn không?”
Thím Trương cười hòa giải: “Thôi mà, phòng bếp là địa bàn của phụ nữ, sau này Tiểu Diệu tìm cô vợ biết nấu ăn là được.”
“Có nữ đồng chí nào để ý nó đâu.” Lục Chấn Quốc hừ một tiếng, mặt đầy vẻ ghét bỏ, dùng khăn lau miệng rồi đứng dậy: “Tôi đến quân khu đây, mọi người cứ từ từ ăn.”
Lục Chấn Quốc đi chưa lâu.
Mọi người cũng ăn xong.
Thím Trương vào bếp dọn dẹp, Lục Diệu lên lầu ngủ bù.
Tần Lan gọi Ôn Ninh và Diệp Kiều lại: “Hôm nay dì nghỉ làm, dẫn hai đứa đến cửa hàng Hữu Nghị mua vài bộ quần áo nhé.”
Hai người bọn họ đều mặc áo vải chàm quê mùa, ở quê thì ổn, nhưng lên thủ đô thì trông khá lạc lõng.
Diệp Kiều còn mặc đồ vá, Ôn Ninh thì cũng không khá hơn, may mà có nhan sắc gỡ lại.
Giờ cả hai đang sống ở nhà họ Lục, ra ngoài cũng đại diện cho thể diện nhà này. Nếu còn mặc đồ như ở nông thôn thì không khỏi khiến người ngoài chê cười nhà họ Lục.
Vì vậy, khi Tần Lan đề nghị mua đồ, cả hai đều không phản đối.

Bình Luận

0 Thảo luận