Nhân viên tàu đưa Ôn Ninh vào phòng nghỉ dành cho nhân viên.
Cô ấy đỡ cô nằm xuống giường: “Đồng chí, đừng sợ, cứ nghỉ ngơi ở đây cho tốt. Tôi sẽ đứng canh ngoài cửa. Còn nửa ngày nữa mới đến thủ đô.”
“Cảm ơn.” Ôn Ninh đã dần tỉnh táo lại, chỉ là cơ thể vẫn còn rất yếu.
Cô cũng không dám ngủ thật, chỉ nằm đó nghỉ ngơi.
Trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng vừa rồi trong nhà vệ sinh, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn mất trí nhớ ngay tại chỗ. Cô thật sự không ngờ gã đeo kính lại hạ loại thuốc đó, càng không ngờ mình lại làm ra chuyện như thế với một người đàn ông xa lạ.
Y như một con người phụ nữ háo sắc đói khát.
May mà lúc cô lấy lại lý trí, anh chàng mặt lạnh kia đã rời đi.
Nếu không thì cô thật sự không biết phải đối mặt với ân nhân cứu mạng ra sao.
Sự việc xảy ra ở cuối toa tàu.
Lúc đó Lương Uy đang ngồi ở đầu toa. Khi nghe tin, anh ta toát mồ hôi lạnh sau lưng, vội vàng đi tìm nhân viên tàu để hỏi thăm.
Thấy anh ta mặc quân phục, nhân viên tàu mới yên tâm dẫn anh ta đến phòng nghỉ của nhân viên.
“Doanh trưởng Lương!”
Thấy Lương Uy, Ôn Ninh liền ngồi dậy khỏi giường.
Lương Uy quan sát cô từ đầu đến chân, vẻ mặt căng thẳng xen lẫn sợ hãi: “Đồng chí Tiểu Ôn, cô không sao chứ? Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Ôn Ninh lắc đầu: “Tôi không sao, doanh trưởng Lương, anh đừng lo.”
Lương Uy thở phào, đưa hộp cơm trong tay cho cô: “Ăn chút gì đi. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với đồng chí Tiểu Diệp một tiếng rồi quay lại trông cô.”
Không để cô từ chối, anh ta đã vội vã rời đi.
Ôn Ninh cũng đang đói, nhìn hộp cơm trên bàn rồi mở ra ăn.
Chẳng bao lâu sau, Lương Uy quay lại cùng với Diệp Kiều.
Với sự giúp đỡ của nhân viên tàu, ba người chuyển sang cùng một toa.
Quãng đường còn lại khá thuận lợi, không có chuyện bất ngờ gì xảy ra.
…
Ở một nơi khác.
Cục Cảnh sát Đường sắt.
Sau quá trình thẩm vấn, xác định đám người đàn ông đeo kính là một băng nhóm chuyên buôn bán phụ nữ, thường xuyên hoạt động trên các chuyến tàu.
Những nữ đồng chí xinh đẹp là mục tiêu hàng đầu của bọn chúng.
Sau khi chọn được mục tiêu, chúng sẽ dùng danh nghĩa đoàn văn công để dụ dỗ, lừa các cô gái xuống tàu với lý do khám sức khỏe hoặc phỏng vấn, rồi đánh thuốc mê và bán đi.
Nếu trên tàu mà chưa dụ dỗ được, chúng sẽ dựng màn kịch vợ chồng cãi nhau như hôm nay với Ôn Ninh: một người đóng vai mẹ chồng, một người làm em chồng, khiến cô gái không thể phân bua, rồi nhân cơ hội kéo xuống tàu.
Lục Tiến Dương và Tôn Trường Chinh rời khỏi cục cảnh sát đường sắt.
Chuyến tàu khi nãy đã rời đi từ lâu. Gần đó là căn cứ của phi đội không quân, hai người liền đi nhờ máy bay huấn luyện của đơn vị để quay về thủ đô, thậm chí còn về trước nhóm Ôn Ninh nửa ngày.
…
Về đến căn cứ.
Lục Tiến Dương mới biết cái gọi là nhiệm vụ khẩn cấp chính là yêu cầu anh đi khám sức khỏe toàn diện tại bệnh viện quân khu.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Tiến Dương trở về ký túc xá, bắt đầu nghiêm túc viết báo cáo tổng kết nhiệm vụ bay thử bí mật lần này.
Đang chăm chú viết, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiến Dương, đang bận à?” Chính ủy Trương mặc quân phục màu xanh bước vào, hay tay chắp sau lưng.
“Vâng, đang viết báo cáo.” Lục Tiến Dương buông bút, đứng dậy kéo ghế cho ông ta, “Mời chính ủy ngồi.”
Chính ủy Trương thuận thế ngồi xuống, liếc nhìn mặt bàn, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chuyện báo cáo không cần vội, cho cậu nghỉ một tuần, cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, viết sau cũng được.”
Ông ta biết cậu lính trẻ này rất cầu tiến, vừa về đến đơn vị đã lao vào công việc.
Thông minh lại chăm chỉ, người như vậy mà không nổi trội thì ai nổi trội?
Chính ủy Trương thu lại cảm khái, tiếp tục nói: “Tôi nghe nói hai cô em gái mà nhà cậu nhận nuôi sắp quay lại đại viện không quân, tranh thủ nghỉ phép về thăm nhà đi.”
Ai ở trong đại viện cũng biết, Lục tư lệnh nhận nuôi hai cô con gái của đồng đội đã hy sinh.
Nhắc đến chuyện này, Lục Tiến Dương bất giác nhớ đến cuộc trò chuyện của mẹ con nhà họ Ôn ở trạm y tế.
Ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lùng khó nhận ra.
Dù sao anh cũng sẽ không cho cô ta cơ hội tiếp cận mình.
Muốn anh giả vờ thân thiết với cô em gái giả Ôn Ninh? Không thể nào.
Anh là người yêu ghét rõ ràng, đã không thích thì khuôn mặt có thể lạnh lùng đến mức đông chết người, không thể giả vờ nổi.
Chi bằng sau này hạn chế về nhà, tránh đụng mặt với người phụ nữ đó, không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.
Nghĩ vậy, Lục Tiến Dương dứt khoát nói: “Chính ủy, tôi không sao, có thể tiếp tục huấn luyện ngay. Nghỉ phép thì để dành, sau này nghỉ cũng được.”
Chính ủy Trương cũng hiểu tính anh, đã quyết thì khó thay đổi: “Được, cậu quyết định là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=5]
À, cuối tháng này đơn vị sẽ có buổi giao lưu với đoàn văn công không quân, cậu nhất định phải tham gia, hai mươi lăm tuổi rồi, chuyện cá nhân cũng không thể kéo dài mãi được.”
Nói xong, ông ta vội vã rời đi, sợ nghe thấy lời từ chối.
Giao lưu… Lục Tiến Dương không hiểu sao lại nhớ đến người phụ nữ anh cứu trên tàu.
Người đã lao vào lòng anh, gọi anh là chồng.
Còn dám chủ động hôn anh.
Anh nhíu mày, ép mình dứt khỏi suy nghĩ đó, tiếp tục viết báo cáo.
Sắp viết xong, điện thoại viên lại đến gõ cửa: “Đội trưởng Lục, có điện thoại của anh.”
“Cảm ơn, tôi đến ngay.”
Lục Tiến Dương cất sổ tay vào ngăn kéo, khóa lại, rồi sải bước dài đến phòng điện thoại.
“Tôi là Lục Tiến Dương.”
Anh đứng nghiêm, cầm ống nghe lên, giọng lạnh lùng như chính con người anh.
Đầu dây bên kia, Lục Diệu đã sớm quen với giọng điệu ấy: “Anh, chuyện chúng ta có thêm hai em gái, anh không quên đấy chứ? Cha mẹ bảo cả nhà phải về sớm đón hai người họ. Khi nào anh về?”
Lục Tiến Dương vẫn giữ nguyên giọng điệu: “Tuần này và tuần sau anh đều có nhiệm vụ huấn luyện, không về được.”
Lục Diệu: “Ơ, anh không về à? Mẹ còn nói muốn cả nhà ăn cùng một bữa cơm. Vậy nếu anh không về thì có chuẩn bị quà gặp mặt cho hai em gái không? Em định mua hai hộp kem dưỡng da Nhã Sương, nghe nói nữ đồng chí thích loại này, đến lúc đó sẽ tặng mỗi người một hộp.”
Lục Tiến Dương cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Anh suy nghĩ hai giây rồi nói: “Anh cũng chuẩn bị rồi, em giúp anh đưa cho họ nhé. Ở ngăn thứ ba dưới bàn học trong phòng anh, bút máy cho Diệp Kiều, còn sách thì đưa cho người kia.”
Bút máy là quà lưu niệm mà tổ chức tặng trước khi anh đi huấn luyện ở Liên Xô, khi anh ở trong nước thường xuyên được khen thưởng, mà phần thưởng lại thường là bút máy, chắc phải có đến năm, mười cây, nên lúc về nước tiện tay ném vào ngăn kéo, chưa bao giờ mở ra.
Còn sách, tặng cho cô em gái có ý đồ kia là quá hợp lý.
“Được rồi anh, còn dặn dò gì nữa không? Không có thì em cúp máy đây.”
Điện thoại trong đơn vị là công khai, ai gọi, nói gì, tổng đài đều rõ.
Lục Tiến Dương không tiện nói rõ, chỉ nhắc nhở em trai: “Lục Diệu, em cũng mười tám rồi, cần biết giữ khoảng cách với nữ đồng chí, suy nghĩ cho kỹ, đừng để bị lợi dụng.”
“Nói xong rồi.” Lục Tiến Dương gác máy.
…
Tại nhà họ Lục.
Lục Diệu ngẩn người đặt điện thoại xuống.
Một lúc sau vẫn chưa hiểu rõ câu cuối của anh trai là có ý gì.
Mẹ Lục, Tần Lan vẫn luôn đứng bên cạnh liền hỏi: “Sao rồi? Anh con có về không?”
Lục Diệu lắc đầu: “Anh nói còn nhiệm vụ huấn luyện, không về. Nhưng anh có chuẩn bị quà cho hai em gái.”
“Vậy cũng được, con giúp anh đưa là được.”
Tần Lan cũng chẳng có ý kiến gì với việc con trai cả lấy công việc làm trọng. Dù sao chồng bà là Lục Chấn Quốc cũng như vậy.
Nhưng không phàn nàn về con lại không có nghĩa không có ý kiến với chồng.
Hai cô con gái nuôi sắp tới, chồng bà lại đang họp ở quân khu, tất cả công việc trong nhà đều đổ lên đầu bà.
Bà còn phải đi làm ở bệnh viện, tại sao mọi chuyện trong nhà chỉ có một mình bà lo?
“Anh về rồi đây.”
Tần Lan đang tức giận thì nghe thấy một giọng nói trầm ổn và mạnh mẽ từ dưới lầu vang lên, là Lục Chấn Quốc.
Tần Lan thu lại suy nghĩ, từ trên lầu đi xuống.
Lục Chấn Quốc ngẩng đầu nhìn bà: “Sắp xếp xong chưa?”
Thấy chồng kịp về nhà, tâm trạng của bà tốt lên đôi chút: “Em đã chuẩn bị phòng trong cùng dãy hành lang tầng hai. Đợi hai đứa đến rồi xem còn thiếu gì thì bổ sung.”
Lục Chấn Quốc gật đầu: “Cũng được, mấy hôm nay vất vả cho em rồi.”
Tần Lan ngồi xuống sofa, uống ngụm nước, rồi không kìm được mà phàn nàn: “Anh nhận nuôi Diệp Kiều thì em không có ý kiến. Con bé mồ côi cả cha mẹ lẫn ông bà, thật sự đáng thương. Nhưng Ôn Ninh còn mẹ và cha dượng, sao lại để nó vào nhà ta?”
Trên bàn trà có tách trà nóng do thím Trương vừa pha.
Lục Chấn Quốc ngồi cạnh vợ, liếc nhìn bà rồi cầm tách trà lên thổi nhẹ: “Chẳng phải em luôn muốn có con gái sao? Nói hai thằng con quá nghịch ngợm, giờ có hai đứa con gái một lúc, chẳng phải vừa lòng em rồi à?”
Tần Lan quay sang, tức tối nhìn chồng: “Một đứa là đủ rồi, anh nhất định phải rước cả hai về. Danh tiếng của anh thì tốt rồi, người mệt là em đây.”
“Còn nữa, đừng tưởng em không biết mẹ con Ôn Ninh có ý đồ gì. Rõ ràng muốn để nó vào đại viện không quân để trèo cao. Còn nói là quá xinh đẹp nên ở quê không có ai bảo vệ? Để xem đẹp đến mức nào!”
Không phải Tần Lan nói bừa, đoàn văn công thiếu gì người đẹp? Một cô gái nhà quê như Ôn Ninh thì làm sao cạnh tranh trong đại diện? Muốn trèo cao cũng chưa chắc đến lượt!
Lục Chấn Quốc biết tính vợ miệng cứng tim mềm, không để tâm: “Được rồi, đừng giận nữa. Cha Ôn Ninh là cấp dưới của anh, đã hy sinh vì Tổ quốc, anh là cấp trên thì phải có trách nhiệm chăm lo cho con cái của họ.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng động cơ xe từ sân dưới vọng lên.
Lương Uy đã đưa người về rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận