Năm 1974.
Trạm y tế ở phía đông thôn Tiền Phong.
Từ xa nhìn lại, dãy nhà tranh ba gian xây bằng đất vàng, tường ngoài được sơn đỏ với dòng khẩu hiệu của Chủ tịch: “Không sợ khó khăn, anh dũng tiến lên.”
Một người phụ nữ trung niên vội vã đi tới, vén rèm cửa, chui vào trong, đặt chiếc túi đeo chéo ở khuỷu tay lên đầu giường, rồi đưa tay đẩy cô gái đang nằm trên giường bệnh:
“Con gái, nhanh lên nhanh lên!”
“Nhà họ Lục cử người đến đón con rồi!”
“Xe ô tô đã đỗ sẵn ở đầu thôn mình rồi đó!”
Ôn Ninh bị đẩy đẩy kéo kéo, mơ màng mở mắt ra.
Nhìn rõ người phụ nữ trước mặt mặc bộ quần áo vải thô màu xanh lam, tóc ngắn đến tai, phong cách ăn mặc đậm chất thời đại, cô hơi nghi hoặc: “Dì ơi, dì đang nói gì vậy ạ?”
“Gọi dì cái gì? Con bị ngã đến ngốc luôn rồi à? Mẹ là mẹ của con đây!”
Người phụ nữ sốt ruột khoác lấy cánh tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy, rồi cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô.
“Mau lên, hành lý mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, nếu bị cha dượng và thằng ngốc kia nhìn thấy thì con sẽ không đi được đâu!”
“Mẹ nói cho con nghe này, vào được nhà họ Lục rồi thì đừng có sống lơ mơ nữa, phải biết tận dụng mọi cơ hội để trèo lên trên. Mẹ nghe nói hai anh em nhà họ Lục đều tuấn tú lịch sự, con cứ chọn đại một người để lấy, nửa đời sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Không thì trong khu đại viện không quân cũng có khối đồng chí điều kiện tốt, với nhan sắc của con, mê hoặc bọn họ dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó chọn lấy người tốt nhất mà cưới, sau khi cưới lại để nhà chồng sắp xếp cho một công việc tốt, cả đời chẳng phải lo gì nữa.”
“Còn nữa, con phải cẩn thận con nhỏ Diệp Kiều kia. Dù là người cùng thôn, nhưng cha mẹ nó mất sớm, vào nhà họ Lục rồi thì nó còn chẳng có đường lui, việc gì con cũng phải nhanh tay hơn nó.”
“Thôi, đi mau lên nào!”
Ôn Ninh còn chưa kịp hỏi gì thì người phụ nữ đã tay trái cầm túi xách trên đầu giường, tay phải kéo cô chạy một mạch về phía đầu thôn.
Hai người vừa rời đi, người đàn ông nằm nghỉ trên giường bệnh trong căn phòng cách vách từ từ mở mắt ra.
[Biết tận dụng mọi cơ hội để trèo lên, rất tốt... Dám tính toán với nhà họ Lục, đời này đừng mơ còn cơ hội gì nữa.]
Trong đôi mắt đen của người đàn ông thoáng lên vẻ giễu cợt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng, dù đang nằm cũng không che giấu được khí chất nghiêm nghị, nổi bật .
Chiều cao 1m88, vai rộng chân dài, mặc bộ quân phục không quân kiểu 65 màu xanh đậm, thắt lưng da đen siết chặt eo nhỏ, chân đi đôi ủng lính đen bóng, khiến chiếc giường bệnh trong trạm y tế càng thêm chật hẹp.
Anh chính là một trong hai người con trai nhà họ Lục mà mẹ Ôn Ninh nhắc đến – Lục Tiến Dương.
Ban đầu anh ở tận thủ đô, nhưng mấy ngày trước đang làm nhiệm vụ bí mật, máy bay chiến đấu gặp sự cố khi bay qua vùng gần thôn Tiền Phong, sau khi gửi tín hiệu cho trạm kiểm soát, anh lập tức nhảy dù thoát thân.
Phi công không được phép có bất cứ vết thương nào, vừa tiếp đất, việc đầu tiên anh làm là tìm đến trạm y tế. May mắn chỉ bị trầy xước, sau khi bôi thuốc xong, anh nằm nghỉ dưỡng sức, chờ đơn vị cử người đến đón.
Không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại đầy kịch tính giữa hai mẹ con phòng bên.
Lục Tiến Dương biết rõ thân phận của họ.
Tháng trước, gia đình anh gửi điện báo đến đơn vị, nói rằng cha anh định nhận nuôi hai cô con gái của liệt sĩ cấp dưới đã hy sinh.
Một người tên là Diệp Kiều, một người là Ôn Ninh.
Rõ ràng, người vừa mưu tính trèo cao nhờ đàn ông, chính là Ôn Ninh.
…
Đầu thôn Tiền Phong.
Chiếc xe jeep quân sự màu xanh đậm đỗ yên bên vệ đường.
Chiếc xe này là BJ212 do nhà máy sản xuất ô tô thủ đô sản xuất, chuyên dùng cho lãnh đạo quân khu.
Ôn Ninh bị mẹ kéo theo chạy một mạch đến trước xe.
Lúc này Lương Uy đã đứng chờ sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=1]
Vừa thấy hai người, gương mặt vuông vức nở nụ cười: “Chị dâu, đồng chí Tiểu Ôn.”
Lương Uy là vệ sĩ của Lục Trấn Quốc, cha của Lục Tiến Dương, lần này được cử đến đón người.
Trước đó mẹ Ôn đã nói chuyện với anh ta, bây giờ vẫn không yên tâm: “Đồng chí Lương, con bé nhà tôi chưa từng đi xa, dọc đường phải nhờ cậu chăm sóc nhiều nhé.”
Lương Uy: “Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa đồng chí Tiểu Ôn đến thủ đô an toàn.”
Mẹ Ôn nói lời cảm ơn, quay sang đeo túi vải lên vai Ôn Ninh, tay không nỡ rời xoa nhẹ má con gái: “Nhớ đến thủ đô thì gửi thư cho mẹ đấy.”
Ôn Ninh vừa mở mắt đã bị gọi dậy, lại bị kéo theo chạy cả đoạn đường dài, đầu óc vẫn còn choáng váng. Nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm vừa bất đắc dĩ, vừa quyến luyến của người phụ nữ này.
Như bị điều khiển bởi bản năng, Ôn Ninh hạ cửa kính xe, vẫy tay với người phụ nữ đang đứng bên ngoài: “Mẹ, bảo trọng.”
“Đi đi, đi đi…”
Mẹ Ôn sống mũi cay cay, giơ tay lên lại vẫy thêm lần nữa.
Chiếc xe jeep từ từ lăn bánh rời đi.
Mẹ Ôn đứng ở đầu thôn, nhìn theo hướng chiếc xe khuất bóng, mắt đỏ hoe.
…
Xe xóc nảy trên con đường đất.
Ôn Ninh ngồi ghế sau, bên cạnh còn có một nữ đồng chí khác.
“Ôn Ninh.”
Nữ đồng chí vừa kéo bím tóc nhỏ trên vai, vừa chào cô.
Ôn Ninh nghiêng đầu nhìn đối phương, không nhận ra: “Cô là…?”
Nữ đồng chí ngạc nhiên: “Tôi là Diệp Kiều mà, cô không nhận ra tôi sao?”
Diệp Kiều?
Trong đầu Ôn Ninh như có tiếng nổ lớn, cuối cùng cũng hiểu ra hoàn cảnh của mình
Cô đã xuyên vào sách rồi!
Thôn Tiền Phong, nhà họ Lục, đại viện không quân, Diệp Kiều…
Tất cả đều giống y hệt với cuốn tiểu thuyết “Nhóm đối chiếu của đại viện những năm 70” mà bạn cùng phòng cô từng viết.
Có người từng lén nói cho Ôn Ninh biết, bạn cùng phòng của cô đã đăng tải một cuốn tiểu thuyết lên mạng để xả giận, còn viết cô vào truyện, khuyên cô nên đọc qua, rồi gửi luôn cả đường link.
Ôn Ninh click vào đọc, suýt nữa tức chết!
Nữ phụ trong truyện không chỉ có tên giống cô, mà cả ngoại hình, khí chất cũng y hệt.
Đáng giận hơn nữa là nữ phụ Ôn Ninh là hình mẫu đối lập hoàn hảo của nữ chính Diệp Kiều.
Diệp Kiều là hiện thân của “chân – thiện – mỹ”, còn Ôn Ninh là “giả – ác – xấu”.
Cả hai đều là con liệt sĩ, được nhà họ Lục nhận nuôi, cùng sống trong đại viện quân khu.
Tại nhà họ Lục, Diệp Kiều siêng năng, cầu tiến, cư xử khéo léo, ai ai cũng khen ngợi.
Sau này cô ta đỗ vào trường đại học danh giá nhất, được phân công vào đơn vị tốt, cưới được người chồng lý tưởng, con đàn cháu đống, cha mẹ chồng yêu thương, nhà họ Lục che chở, cả đời hưởng phúc.
Còn Ôn Ninh là nhân vật bị hạ thấp IQ một cách trắng trợn. Vào nhà họ Lục, cô không biết cách cư xử, lại lười biếng, tham lam, cố tình giở trò hơn thua với Diệp Kiều, nhưng lần nào cũng tự rước lấy thảm bại.
Cô ỷ vào nhan sắc muốn trèo cao, quyến rũ khắp nơi trong đại viện, kết quả bị bóc phốt, tiếng xấu vang xa. Trái lại, Diệp Kiều đoan trang giữ mình, trở thành nữ thần trong lòng mọi người.
Cú trượt dốc cuối cùng của Ôn Ninh là khi cô tìm cách quyến rũ hai anh em nhà họ Lục.
Cô định “gạo nấu thành cơm” với em trai Lục Diệu sau khi thất bại với anh cả Lục Tiến Dương.
Kết quả là khiến cả nhà họ Lục hoàn toàn thất vọng và căm ghét.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, cô cưới vội một người từng dây dưa trước đó. Nhưng gã đó không chỉ bạo lực mà còn khốn nạn, cha mẹ chồng và cô em chồng cũng không phải dạng vừa, cô bị hành hạ đến mức chưa tới 40 đã tiều tụy như bà già, cuối cùng chết trong mùa đông năm 46 tuổi.
Đúng là ứng với câu nói:
“Có cô gái chẳng cần cố gắng, vẫn cưới được người tốt, cả đời hạnh phúc.”
“Còn có cô gái càng vùng vẫy, càng khổ cực.”
Sau khi đọc xong truyện, Ôn Ninh tức đến mức ba ngày không ăn nổi. Nhà họ Lục quyền thế như vậy, đến đứa ngốc cũng biết phải bám chắc lấy họ, vậy mà nữ phụ lại bị tác giả dìm xuống không thương tiếc, thua cả người ngốc.
Ngày ngày làm loạn trong nhà họ Lục, như sợ bản thân sống yên ổn thì không chịu được vậy.
Và rồi kết cục là: Ôn Ninh nhập vai quá sâu, tuyến vú tắc máu mà chết.
Sau đó, cô xuyên vào truyện, trở thành nữ phụ Ôn Ninh.
Hiện tại, gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Ninh phồng lên vì giận, ngực phập phồng, cô cực kỳ muốn… chửi thề!
“Ôn Ninh? Cô sao vậy?”
Diệp Kiều đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
Ôn Ninh như bừng tỉnh, giơ tay gõ nhẹ đầu mình: “Xin lỗi nhé, mấy hôm trước tôi không may bị ngã, bác sĩ nói có thể bị chấn động nhẹ, nên hơi mất tập trung.”
Diệp Kiều nhìn thoáng qua đầu cô, khóe môi cong cong: “Không sao, thấy cô ngẩn người, tôi còn tưởng cô không nỡ rời quê lên thủ đô.”
Ôn Ninh chẳng có chút cảm tình nào với Diệp Kiều.
Cô bạn cùng phòng viết cô vào truyện để trút giận cũng tên là Diệp Kiều. Cả trong truyện lẫn ngoài đời, Diệp Kiều đều là một kiểu người.
Ôn Ninh không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vài tiếng sau, xe cuối cùng cũng đến ga xe lửa thành phố.
Tiếp theo, họ còn phải đi thêm một ngày một đêm bằng tàu mới tới được thủ đô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận