Thời buổi này còn chưa có điện thoại di động, nên khi thấy mình phải đi, mà sợ lát nữa Diệp Kiều quay lại không thấy ai, Ôn Ninh đành phải ở nguyên chỗ cũ chờ cô ta.
Chờ chưa được mấy phút, không biết từ đâu xuất hiện hai người đàn ông mặc quân phục giải phóng, nhanh như chớp đã tiến đến chắn đường Ôn Ninh.
“Em gái, đang đợi người à?” Gã cao to đặt một tay lên vai Ôn Ninh, giọng điệu ngả ngớn.
Tên lùn hơn thì ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Đi chơi với bọn anh một lát đi.”
Hai người bọn họ trông cực kỳ lưu manh, ánh mắt đầy dục vọng như thể cô không mặc gì.
“Tránh ra, không thì tôi sẽ gọi người tới.” Ôn Ninh lên tiếng cảnh cáo, đồng thời liếc mắt quan sát xung quanh.
Kết quả khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Xung quanh không một bóng người.
Phía trước không xa là ngõ hẻm, nếu bị lôi vào trong đó thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Ôn Ninh cố gắng trấn tĩnh, tay siết chặt dây túi đeo trước ngực, nháy mắt với hai tên đó: “Đi chơi cũng được, nhưng không thể đi chơi ngay giữa đường phố thế này chứ?”
Hai tên đó không ngờ cô thay đổi thái độ nhanh như vậy, cô gái bình thường đã sớm đỏ mặt rồi, tên cao thả tay khỏi vai cô, mặt mừng rỡ: “Được, em gái biết điều. Nhà anh gần đây, về đó chơi nhé.”
“Được thôi.” Ôn Ninh khẽ nhếch môi, nụ cười quyến rũ.
Mắt hai tên đó sáng rỡ, ham muốn không kìm được, chỉ hận không thể lập tức đè cô xuống.
Lợi dụng lúc hai tên đó mất cảnh giác, Ôn Ninh thò tay vào túi, rút ra con dao quân dụng, bất ngờ vung lên chém thẳng vào tên cao to: “Chơi mẹ mày ấy!”
Cánh tay đặt trên vai cô bị rạch một nhát, hắn ta hét lên đau đớn, Ôn Ninh thừa cơ thoát khỏi vòng vây, quay người chạy về phía cửa hàng Hữu Nghị, vừa chạy vừa hét: “Cứu với! Có kẻ sàm sỡ!”
Nhưng cô đã đánh giá thấp sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ.
Mới chạy được vài bước, tên lùn đã đuổi kịp, vòng tay ôm chặt eo kéo cô lại phía sau.
“Con đĩ thối, dám chơi tao à?!”
“Xem tao dạy dỗ mày thế nào!”
Ôn Ninh tiếp tục kêu cứu, tay vung dao đâm vào cánh tay đang siết eo cô.
Tên lùn hét thảm, buộc phải buông tay.
Thoát thân, Ôn Ninh liền chạy tiếp.
Tên cao từ sau túm lấy bím tóc của cô, cô đau đến nỗi ngửa đầu ra sau, tên lùn xông lên hất dao khỏi tay cô, tên cao lập tức ôm chặt từ phía sau, kéo cô vào hẻm.
“Cứu mạng với!”
“Có người sàm sỡ tôi!”
“Giết người rồi!”
Ôn Ninh không bỏ cuộc, gào lên tuyệt vọng.
Tên cao dùng một tay liền bịt miệng cô lại, cô cắn mạnh vào tay hắn ta, hai chân liên tục đạp mạnh ra sau.
Tên cao bị đá trúng đũng quần, đau đến nhe răng trợn mắt, tên lùn đá con dao ra xa rồi đến hỗ trợ.
Ôn Ninh dù giỏi cũng chỉ là phụ nữ, rất nhanh đã bị kéo vào ngõ.
“Con đĩ, tao phải chơi chết mày!” Cả hai đều đã bị thương, tức đến sôi máu, không buồn kéo vào sâu, định xử lý ngay tại đầu ngõ.
Tên cao đã bắt đầu cởi thắt lưng.
Tên lùn giữ tay chân Ôn Ninh, ánh mắt dâm đãng, chờ đến lượt.
Đôi mắt Ôn Ninh đỏ ngầu, toàn thân như nghẹn máu, thái dương giật liên hồi.
Chẳng lẽ hôm nay cô thật sự bị hai tên này làm nhục?
Trong lòng vừa hoảng vừa tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, một giọng nam trầm thấp, đầy sát khí vang lên.
“Buông ra!”
Ngay sau đó, “bốp” một tiếng, một viên gạch nện thẳng vào sau đầu tên lùn, hắn ta lập tức ngã gục.
Ôn Ninh ngẩng lên, sự tuyệt vọng trong mắt lập tức biến thành mừng rỡ!
Là người đàn ông từng cứu cô trên tàu!
Là Lục Tiến Dương!
Tên cao vừa nhìn thấy quân phục trên người anh đã hoảng hốt kéo quần bỏ chạy.
Tôn Trường Chinh vừa đến nơi, lập tức đuổi theo.
Ôn Ninh sau khi giằng co kịch liệt với hai tên lưu manh, bím tóc bung ra, quần áo nhàu nát, cô chật vật nép sát vào tường, toàn thân run nhẹ, mặt đỏ bừng thở hổn hển, nhìn Lục Tiến Dương như từ trên trời giáng xuống, người đàn ông này lại cứu cô một lần nữa.
Trong đầu cô tràn ngập niềm vui sống sót sau tai nạn, lòng biết ơn dâng trào, quên mất đây là nhân vật trong nguyên tác mà cô phải giữ khoảng cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=11]
Giờ phút này, anh chính là thần hộ mệnh, cô cúi người chín mươi độ: “Cảm ơn đồng chí, anh lại cứu tôi một lần nữa, thật sự cảm ơn anh!”
Cô không dám tưởng tượng nếu hôm nay anh không xuất hiện, cô sẽ ra sao. Nếu thực sự bị làm nhục, có lẽ chỉ còn con đường chết.
Thấy cô vẫn run rẩy, ánh mắt Lục Tiến Dương đầy sát khí bắn thẳng về phía tên lùn đang nằm dưới đất, quân ủng giẫm mạnh lên cổ tay hắn ta.
Chính là bàn tay này đã động vào cô.
Tên lùn đau đến tỉnh lại, kêu gào thảm thiết.
Ôn Ninh hả giận liếc nhìn hắn ta, tâm trạng bình ổn hơn một chút, quay sang cảm ơn Lục Tiến Dương lần nữa.
Ánh mắt anh nhìn cô, sự sắc lạnh biến mất, chỉ còn cảm xúc mơ hồ khó nói rõ.
Anh bực bội kéo cổ áo quân phục, liếc khuôn mặt gây rắc rối của cô, nghiêm giọng như đang huấn luyện binh lính: “Lớn lên có khuôn mặt như vậy thì đừng hành động một mình, không phải lần nào cũng may mắn thế này.”
Ôn Ninh hoàn toàn đồng tình, vừa sửa sang lại quần áo vừa ngoan ngoãn đáp: “Anh nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý.”
Giọng nói nhỏ nhẹ kết hợp với gương mặt ngoan ngoãn, tim Lục Tiến Dương như bị một đôi tay vô hình chạm khẽ, mắt khẽ nhướng lên, còn chưa kịp nói thêm gì thì giọng Tôn Trường Chinh vang lên: “Đội trưởng Lục!”
“Đã bắt được người, xử lý sao đây?”
Tôn Trường Chinh lôi cổ tên cao ném xuống đất.
Tên này bị trói cả hai tay hai chân ra sau, lăn lộn trên mặt đất như con giòi.
Lục Tiến Dương liếc tên đó rồi quay sang nhìn Ôn Ninh: “Cô muốn xử lý thế nào?”
Trong đầu Ôn Ninh lướt qua hàng trăm cách khiến hắn ta sống không bằng chết.
Nhưng nghĩ tới thân phận của anh, cô sợ liên lụy đến anh nên chỉ nói: “Đưa đến đồn công an đi.”
Lục Tiến Dương gật đầu.
Tôn Trường Chinh đá tên đó: “Mau dậy đi!”
Tên lùn không dám phản kháng, lồm cồm bò dậy, tên cao vẫn ngoan cố: “Hai đồng chí, đừng để đứa con gái này lừa, là cô ta dụ dỗ bọn tôi, còn đòi tiền, cô ta là gái bán hoa!”
Mắt Ôn Ninh đỏ lên, trừng hắn ta, không cưỡng bức được liền vu oan cô là gái bán hoa?
Thật sự nghĩ cô dễ bắt nạt sao?
Ôn Ninh nhìn quanh, tìm thấy con dao vừa bị đá ra xa, nhặt lên, bước từng bước tới gần hắn ta.
Tên cao biết cô dám làm thật, sợ đến lắp bắp: “Cô… cô định làm gì? Giữa ban ngày mà dám giết người sao?!”
Ôn Ninh mặc kệ, quay sang Tôn Trường Chinh: “Đồng chí, phiền anh giữ chặt hắn ta giúp tôi.”
Tôn Trường Chinh không nói hai lời làm theo.
Lục Tiến Dương hơi bất ngờ, không biết cô định làm gì.
Ôn Ninh giơ dao, mũi dao kề sát mặt tên cao: “Đừng cử động, lỡ dao đâm vào mắt thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
“Cô… cô định làm gì?!” Tên cao sợ hãi, đồng tử phóng to.
Ôn Ninh khẽ cười, lưỡi dao lia qua lia lại trên mặt hắn ta.
Tên đó chỉ thấy da mặt đau rát, gào khóc.
“Xong rồi.” Ôn Ninh hạ dao, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Trên mặt tên cao hiện rõ bốn chữ: “Tôi là lưu manh.”
Phụt, Tôn Trường Chinh không ngờ cô lại trả thù kiểu này.
Không gây thương tổn lớn, nhưng cực kỳ nhục nhã.
Lục Tiến Dương cũng bất ngờ, khóe môi khẽ nhếch.
Tôn Trường Chinh xách hai tên lên, nháy mắt với Lục Tiến Dương: “Đội trưởng Lục, anh đưa nữ đồng chí này về, tôi áp giải hai tên này đến đồn, lát nữa gặp ở chỗ cũ.”
Tôn Trường Chinh xuất thân là đặc công, xử lý mấy tên hèn nhát này không thành vấn đề.
Ôn Ninh bước lên cảm ơn.
Tôn Trường Chinh xua tay: “Hành hiệp trượng nghĩa, nên làm, nên làm.”
Anh ta đi rồi, Ôn Ninh mới nhớ Diệp Kiều chưa quay lại, không biết đã đi đâu.
Cô quay sang Lục Tiến Dương: “Đồng chí, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Tính ra anh đã cứu tôi hai lần rồi. Lát nữa nếu anh và đồng chí lúc nãy rảnh, tôi muốn mời hai người ăn cơm.”
“Nhưng trước đó, tôi phải đến cửa hàng Hữu Nghị tìm bạn tôi, hôm nay chúng tôi đi cùng nhau.”
Lục Tiến Dương không từ chối: “Đi thôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận