Lục Tiến Dương và Tôn Trường Chinh không quên hôm nay có hẹn với Ôn Ninh, sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng, cả hai cũng chuẩn bị xuất phát.
Ban đầu Tôn Trường Chinh không muốn đi làm bóng đèn, nhưng trong tình hình hiện tại, việc quản lý phi công đương nhiệm rất nghiêm ngặt, đặc biệt là vấn đề cá nhân. Nếu có qua lại với nữ đồng chí bên ngoài, phải báo cáo với tổ chức. Cấp trên còn lập hẳn một tổ kiểm tra lý lịch, sẽ kiểm tra gắt gao lý lịch phía nữ. Tình hình như vậy, hầu hết các nữ đồng chí đều sợ chết khiếp.
Nếu Tôn Trường Chinh không đi, thì bữa cơm hôm nay sẽ mang tính chất khác, Lục Tiến Dương bắt buộc phải báo cáo trung thực với cấp trên.
Ôn Ninh cũng sẽ phải chịu sự thẩm tra của tổ chức.
Tôn Trường Chinh khó khăn lắm mới thấy chuyện yêu đương của Lục Tiến Dương có chút hy vọng, không muốn vì những quy định này mà dọa nữ đồng chí kia chạy mất, nên đành vui vẻ nhận vai bóng đèn. Lúc này, anh ta khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn Lục Tiến Dương với vẻ mặt hy sinh vì nghĩa lớn.
Lục Tiến Dương hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của anh ta, đứng trước gương, chau mày lạnh lùng, môi mím chặt, cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho thật phẳng phiu không một nếp nhăn.
Bộ quân phục được ủi phẳng phui như đo ni đóng giày, vóc người thẳng tắp, vai rộng chân dài.
Tôn Trường Chinh là đàn ông mà nhìn còn muốn huýt sáo. Với điều kiện thế này, 25 tuổi mà chưa có người yêu thì đúng là tổn thất của các nữ đồng chí.
“Đi thôi.” Sau khi chỉnh trang xong, Lục Tiến Dương liếc Tôn Trường Chinh một cái, bước ra khỏi cửa.
Tôn Trường Chinh hí hửng đi theo.
Hai người vừa ra khỏi ký túc xá, chính ủy Trương vội vã từ đầu hành lang đi đến, mỉm cười:
“Tiến Dương, may quá gặp được cậu ở đây!”
“Hôm nay con gái của tham mưu trưởng Vương đến căn cứ, cô ấy là bác sĩ mới được tuyển vào phòng y tế của căn cứ, cậu dẫn cô ấy đi tham quan một vòng làm quen với môi trường.”
Lục Tiến Dương dừng lại, không chút do dự từ chối: “Xin lỗi, hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, có thể để đồng chí khác trong đội dẫn cô ấy tham quan.”
Chính ủy Trương nghĩ anh đang viện cớ, mặt không đổi sắc: “Vậy cậu dẫn cô ấy ra ngoài cũng được, người trẻ dễ nói chuyện với nhau hơn.”
Tôn Trường Chinh lập tức hiểu ngay, con gái của tham mưu trưởng Vương tới, lại bảo đội trưởng Lục dẫn đi? Rõ ràng là đang mai mối trá hình!
Hiển nhiên Lục Tiến Dương cũng nghe ra ý đồ, môi mím chặt, vẻ mặt đầy cự tuyệt.
Chính ủy Trương vẫn cố thuyết phục: “Cô ấy tốt nghiệp Đại học Y khoa Thượng Hải, thầy hướng dẫn là trưởng khoa ngoại Bệnh viện Quân khu Thượng Hải. Ban đầu cô ấy định về bệnh viện quân khu làm việc, nhưng vì cha cô ấy là tham mưu trưởng Vương nên mới đồng ý về phòng y tế của đội phi công đặc nhiệm chúng ta. Cậu cũng không muốn căn cứ mất đi nhân tài như vậy đúng không?”
Lời này vừa giới thiệu lý lịch, vừa khéo léo ám chỉ Lục Tiến Dương nên nghĩ cho căn cứ.
Không ngờ Lục Tiến Dương chỉ nhàn nhạt đáp: “Đã không muốn đến căn cứ, cưỡng ép cũng không giữ được.”
Chính ủy Trương biết muốn để anh đồng ý kết thân không dễ, ánh mắt lóe lên sự láu lỉnh: “Giữ được hay không còn phải xem cậu. Dù sao người ta cũng đang đợi dưới ký túc xá, đã xem ảnh cậu, biết hôm nay cậu sẽ đón. Nếu không đồng ý thì tự đi mà nói với tham mưu trưởng Vương. Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Nói xong, ông ta quay đầu bỏ đi.
“Đội trưởng Lục, bây giờ phải làm sao?”
Toàn bộ ngân sách và phân phối vật tư của đội bay đặc nhiệm đều do tham mưu trưởng Vương phụ trách, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật. Tôn Trường Chinh lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Lục Tiến Dương.
“Hay là dẫn cô ấy đi cùng? Ra khỏi căn cứ thì anh đi trước, tôi dẫn cô ấy đi dạo.”
Lục Tiến Dương trầm ngâm một lát, giọng bình thản: “Không cần, muốn đi thì cứ đi theo.”
Cả hai xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một nữ đồng chí đang đứng chờ. Tóc ngắn đến tai, lông mày rậm mắt to, mặc một bộ váy liền màu đỏ, trên cổ thắt khăn lụa màu vàng, dưới chân mang giày cao gót da cừu trắng, trên vai đeo túi da, cả người toát lên phong thái thời thượng của nữ thanh niên thành phố Thượng Hải, ánh mắt tự tin.
Đó là sự kiêu ngạo đặc trưng của con cháu cán bộ, là cảm giác ưu việt được tích lũy từ nhỏ đến lớn.
Vương Đình Đình đã xem ảnh Lục Tiến Dương cả trăm lần, liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Gặp được người thật, cô ta lập tức chủ động tiến lên, tươi cười rạng rỡ:
“Anh chính là đồng chí Lục Tiến Dương phải không?”
“Cha tôi là tham mưu trưởng Vương, tôi là Vương Đình Đình, bác sĩ mới về căn cứ, mong được chỉ giáo.”
Lục Tiến Dương mặt không biểu cảm, khẽ ừ một tiếng.
Vương Đình Đình đã sớm nghe nói qua về tính cách lạnh lùng của anh, không ngờ lại lạnh lùng đến mức này, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại một giây, rồi nhanh chóng tìm bậc thang cho chính mình: “Vị đồng chí này là?”
Cô ta nhìn sang Tôn Trường Chinh.
Tôn Trường Chinh tự giới thiệu một lần.
Họ Tôn? Trong đầu Vương Đình Đình lướt qua một chuỗi các mối quan hệ, thử hỏi: “Đồng chí Tôn là người thủ đô à?”
Tôn Trường Chinh gật đầu.
“Cha mẹ đồng chí cũng làm trong quân khu à?”
Anh ta lại gật đầu.
Vương Đình Đình định hỏi “Phó tư lệnh Tôn có phải là cha anh không” thì bị Lục Tiến Dương lạnh giọng cắt ngang: “Đồng chí Vương đến căn cứ để kiểm tra hộ khẩu à?”
“Không… không phải.” Vương Đình Đình lúng túng xua tay, không dám hỏi tiếp.
Ba người đi đến bãi đỗ xe trong im lặng.
Lục Tiến Dương mở cửa một chiếc jeep màu xanh quân đội, bước vào ghế lái.
Đây là xe của căn cứ, anh có quyền sử dụng.
Tôn Trường Chinh định mở cửa ghế phụ thì Vương Đình Đình đã nhanh chân ngồi vào trước, quay đầu lại ngượng ngùng mà chớp chớp mắt với anh ta: “Đồng chí Tôn, tôi say xe, không ngồi được phía sau.”
“Không sao, cô cứ ngồi đi.” Tôn Trường Chinh cười đầy ẩn ý nhìn cô ta, còn ga lăng đóng cửa giúp cô ta rồi ngồi xuống hàng ghế sau.
Chẳng mấy chốc, Vương Đình Đình đã hiểu ra ý nghĩa của nụ cười đó.
Cô ta còn chưa kịp cài dây an toàn, Lục Tiến Dương đã đạp ga, xe lao vút đi như pháo nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=17]
Cô ta bật lên như đạn pháo, suýt nữa đập đầu vào kính chắn gió.
“Á!” Cô ta sợ hãi hét lên một tiếng, tay vội bám chặt vào tay vịn bên phải để ổn định cơ thể.
Lục Tiến Dương lại không hề có ý định giảm tốc độ, xe chạy vun vút trên con đường nhỏ ngoại thành, bụi tung mù mịt.
Vương Đình Đình cuối cùng cũng cài được dây an toàn, khó khăn lắm mới thích ứng được với tốc độ này thì xe đột ngột rẽ gấp, cả người cô ta mất khống chế bị quăng về một bên, má dán chặt vào cửa kính, khuôn mặt méo mó.
Cô ta hoảng sợ nhìn về phía ghế điều khiển, muốn xin anh chạy chậm lại một chút nhưng lại thấy anh ngồi vững vàng, không hề thay đổi biểu cảm, khuôn mặt lạnh lùng, như thể chẳng quan tâm ai đang ngồi bên cạnh.
Suốt quãng đường, cô ta chỉ biết nắm chặt tay vịn, tay còn lại giữ lấy giây an toàn, cố gắng ổn định cơ thể, trong lòng thì cầu mong nhanh chóng đến thành phố.
Cuối cùng xe cũng dừng lại.
Vương Đình Đình vội mở cửa, lao xuống xe, chạy tới bên gốc cây nôn thốc nôn tháo.
“Đồng chí Vương, cô không sao chứ?” Tôn Trường Chinh xuống xe đi tới chỗ cô ta, đưa khăn giấy.
Vương Đình Đình lau miệng, yếu ớt lắc đầu: “Tôi không sao.”
Tôn Trường Chinh gật đầu: “Đồng chí Vương, cô đừng để ý, ngày thường đội trưởng Lục của chúng tôi đã quen lái máy bay chiến đấu, bây giờ đổi sang lái ô tô nên chưa thích ứng được.
“Cô đỡ hơn chưa, nếu đỡ rồi thì vào thôi.” Tôn Trường Chinh chỉ vào nhà hàng quốc doanh bên kia đường.
Vương Đình Đình nhìn sang, thấy Lục Tiến Dương đã đi vào, đành cắn răng đứng dậy: “Tôi ổn rồi, đi thôi.”
Tại nhà hàng quốc doanh.
Ôn Ninh đã đến từ sớm, trả lại bình giữ nhiệt cho nhân viên phục vụ, chiếm một bàn trống và đợi sẵn.
Cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt mới mua, phần eo và chân váy được may lại, tôn lên vòng eo thon gọn và dáng người quyến rũ.
Cổ áo mở hai nút, để lộ phần cổ đẹp như thiên nga, làn da trắng như sữa, trong suốt và sáng bóng, nổi bật hơn rất nhiều so với những người xung quanh, khiến cô như tỏa sáng.
Vào giờ này, có rất nhiều khách bắt đầu đến ăn, sau khi ngồi xuống, ánh mắt của họ không tự chủ được mà dừng lại trên người Ôn Ninh.
Ôn Ninh đã sớm quen với sự chú ý như vậy, không cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ.
Trước khi xuyên sách, cô đã là hoa khôi của trường, mỗi lần vào căng tin đều được mọi người nhìn ngắm, so vậy thì lượng khách ở nhà hàng quốc doanh này chẳng thấm vào đâu.
Nhà ăn có bàn ghế gỗ cứng, Ôn Ninh cảm thấy không thoải mái, ngồi được một lúc thì không chịu nổi nữa, nghiêng người về phía trước, chống tay lên bàn, hai tay đỡ cằm, ánh mắt long lanh nhìn về phía cửa ra vào.
Cuối cùng, cô thấy một dáng người cao lớn vững chãi bước vào nhà ăn.
"Đồng chí Lục!"
"Bên này!"
Ôn Ninh lập tức đứng dậy, mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay về phía Lục Tiến Dương.
Ánh sáng buổi trưa chiếu sáng rực rỡ trong nhà ăn, ánh sáng vàng nhạt bao phủ quanh Ôn Ninh.
Mái tóc đen bóng của cô được tết thành bím lỏng rũ sau lưng, đôi mắt hành to và sáng, đôi môi căng mọng như trái anh đào, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, khiến cô vừa quyến rũ vừa ngọt ngào.
Khi Lục Tiến Dương bước vào, hình ảnh đầu tiên anh thấy chính là Ôn Ninh như vậy.
Mí mắt của anh không khống chế được mà nhấp nháy, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi về phía Ôn Ninh, nhàn nhạt gật đầu: "Đồng chí Ninh."
Ôn Ninh không thấy Tôn Trường Chinh: "Hôm nay đồng chí Tôn không đến sao?"
Chỉ vừa dứt lời, cô đã thấy từ phía cửa, Tôn Trường Chinh và một nữ đồng chí cùng bước vào.
“Đồng chí Ninh!” Tôn Trường Chinh chủ động chào hỏi Ôn Ninh và dẫn Vương Đình Đình đến chỗ cô.
Vương Đình Đình không ngờ rằng hôm nay Lục Tiến Dương ra ngoài lại là để gặp một nữ đồng chí, lại còn là một nữ đồng chí rất xinh đẹp.
Cô ta cảm thấy có chút lo lắng và bất an, liền đưa tay vén tóc ra sau tai, tò mò hỏi Lục Tiến Dương: “Đội trưởng Lục, không giới thiệu chút sao?”
Thay vì gọi là đồng chí Lục, cô ta gọi anh là đội trưởng Lục, muốn làm cho mối quan hệ của họ nghe có vẻ quen thuộc hơn.
Nhưng không biết rằng Lục Tiến Dương giống như hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói, anh kéo ghế ngồi xuống mà không nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Vương Đình Đình chưa bao giờ bị đàn ông phớt lờ như vậy, mặt cô ta lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Cũng may Tôn Trường Chinh đã đứng ra giải vây, giới thiệu hai bên.
Ôn Ninh chỉ gật đầu chào Vương Đình Đình.
Vương Đình Đình ngẩng cao đầu, mỉm cười, biết Ôn Ninh và Lục Tiến Dương không quen nhau, chỉ vì ân cứu mạng nên mới ngồi cùng bàn, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, liền ngồi xuống bên cạnh Lục Tiến Dương.
Bàn ăn là bàn vuông, mỗi người ngồi một bên là vừa vặn.
Ôn Ninh đã gọi món từ trước, khi mọi người đã đến đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu mang món ăn lên.
Vương Đình Đình vừa mới nôn mửa xong, không có khẩu vị, ngồi xuống thì chăm chú quan sát Ôn Ninh đang ngồi đối diện.
Cô ta thấy tay Ôn Ninh không đeo đồng hồ, trên người cũng không có trang sức quý giá gì, chiếc váy của cô cũng chỉ là loại vải bình thường, chỉ có gương mặt là xinh đẹp hơn chút, trong mắt liền hiện lên một tia khinh miệt:
“Đồng chí Ninh đến từ đâu vậy? Tôi thấy vẻ ngoài và khí chất của cô khá giống với các cô gái miền Nam, chúng ta không phải là đồng hương chứ?”
Ôn Ninh thành thật đáp: “Tôi là người Tứ Xuyên.”
Vương Đình Đình gật đầu như hiểu ra, sau đó nâng cằm lên, cánh tay đeo đồng hồ lơ đãng vén tóc ra sau tai, thần thái mang theo chút kiêu ngạo: “Vậy chúng ta không phải đồng hương rồi. Tôi là người Thượng Hải, mới tốt nghiệp Đại Học Y Thượng Hải. Sau này tôi cũng sẽ làm việc ở quân khu thủ đô giống như cha mẹ tôi.”
Ôn Ninh cảm nhận rõ ràng sự tự mãn trong lời nói của Vương Đình Đình, chỉ lịch sự gật đầu mà không đáp lại.
Nào biết Vương Đình Đình vừa báo xong gia cảnh đã liên tục hỏi: “Đồng chí Ninh, cô cũng đến thủ đô để làm việc sao? Cô tốt nghiệp trường đại học nào? Phụ huynh của cô có làm việc ở đơn vị nào ở thủ đô không?”
Nếu là nguyên chủ, nghe thấy điều kiện của đối phương như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là xấu hổ khi nói về gia đình mình.
Nhưng Ôn Ninh đã xuyên sách, không cảm thấy mình kém cỏi, nên đã trả lời thẳng thắn: “Tôi đến từ nông thôn tỉnh Tứ Xuyên, đến thủ đô để tìm người thân. Tôi chỉ học hết tiểu học, hiện tại chưa có việc làm.”
Cái gì? Đến từ nông thôn, lại chỉ mới học hết tiểu học?
Vương Đình Đình kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên một niềm vui sướng.
Điều kiện như vậy, so với một sinh viên y khoa hàng đầu và là con gái cán bộ như cô ta thì chênh lệch quá xa, không chỉ không xứng với Lục Tiến Dương, mà ngay cả Tôn Trường Chinh cũng không phù hợp.
Cô ta mỉm cười, vênh mặt hơn nữa: “Thực ra trình độ học vấn và bối cảnh đều không quan trọng, chỉ cần có lòng cầu tiến, thường xuyên đọc sách báo và nỗ lực nâng cao bản thân, cũng có thể trở nên xuất sắc, được phân công vào đơn vị tốt.”
Ôn Ninh không thích nghe lời này.
Nguyên chủ có thể dễ dàng bị lừa, nhưng cô thì không.
Trong thời đại này, có thể tốt nghiệp đại học và được phân công vào quân khu thì chắc chắn có liên quan đến việc sinh ra trong một gia đình tốt.
Cô nhìn Vương Đình Đình bằng ánh mắt ngây thơ, nói từng chữ từng chữ: “Ồ, thì ra đồng chí Vương có thể vào Đại Học Y Thượng Hải và vào quân đội, đều nhờ đọc sách báo. Tôi còn tưởng rằng chỉ cần sinh ra trong gia đình tốt là có thể thành công. Vậy hôm nay tôi phải mua thêm vài tờ báo và mượn thêm vài cuốn sách ở thư viện.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Vương Đình Đình lập tức cứng đờ.
Thường thì khi cô ta nói vậy, người khác đều bày tỏ sự ngưỡng mộ và khiêm tốn học hỏi, không ngờ hôm nay lại có người đáp lại như thế.
Cô ta cảm thấy mình giống như một quả bóng bị người đâm thủng, không biết đối phương cố tình giả vờ không hiểu hay thật sự không hiểu.
Tôn Trường Chinh thấy biểu hiện thua thiệt của Vương Đình Đình, khóe miệng giật giật, suýt nữa thì cười ra tiếng.
Lục Tiến Dương cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ôn Ninh: “Thư viện quân khu có nhiều sách chuyên ngành, nếu cô cần, có thể đến mượn.”
Ôn Ninh chỉ nói cho vui, cũng không thực sự cần đọc sách, nhưng khi Lục Tiến Dương nói như vậy, cô không thể từ chối sự lịch sự của anh, liền nở nụ cười ngọt ngào đáp: “Cảm ơn đồng chí Lục.”
Lục Tiến Dương bình thản đáp: “Khách sáo.”
Nhìn sự tương tác giữa hai người, Tôn Trường Chinh càng khẳng định suy đoán của mình, nói thêm một câu: “Đồng chí Ninh, đội trưởng Lục của chúng tôi ngoài việc luyện tập thì là đọc sách, nếu cô muốn học hỏi, tìm anh ấy là đúng người rồi!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Vương Đình Đình càng khó coi hơn.
Suốt buổi sáng, Lục Tiến Dương chưa nhìn cô ta lấy một lần, những gì anh chủ động nói với cô ta cũng không quá một câu, mà cũng không phải lời hay ho gì.
Tôn Trường Chinh cũng chưa từng nhiệt tình với cô ta như vậy.
Ôn Ninh chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Vương Đình Đình, dù sao hôm nay cô đến là để báo ân.
Nhìn thấy món ăn đã được dọn lên đủ, cô nhớ đến hải sản mình mang theo, liền nhanh chóng mở hộp cơm ra:
“Người nhà tôi đã làm hai món này để cảm ơn các anh, đây là tôm chanh chua cay, còn đó là hải sản ngâm tương, các anh nếm thử xem nhé.”
“Chỉ là hơi cay một chút, không biết các anh có ăn được không.”
Cô đặt tay lên mép hộp cơm, nhẹ nhàng đẩy vào giữa bàn.
Ánh mắt của Lục Tiến Dương dừng lại ở ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hộp cơm của cô, đầu ngón tay trắng như ngọc, một vài vết thương rất rõ ràng, vết thương còn hơi sưng, trông rất ghê người.
Tôn Trường Chinh cũng chú ý đến, hỏi: “Đồng chí Ninh, tay của cô sao lại bị thương vậy?”
Ôn Ninh không ngờ cả hai người đều chú ý đến tay cô, có chút ngượng ngùng rút tay lại, đáp qua loa: “Khi xử lý tôm và cua không may bị trầy xước, da tôi là như vậy, chỉ cần một vết trầy nhỏ là trông rất rõ, thực ra không sao đâu.”
Lục Tiến Dương thu ánh mắt lại, cầm đũa, gắp một cái càng cua vào bát.
Tôn Trường Chinh thì gắp một con tôm.
Vương Đình Đình đột nhiên nghiêm túc nói với hai người: “Không được, các anh không thể ăn! Các món hải sản này có thể có ký sinh trùng, gây hại cho cơ thể, hơn nữa, hai món này có vẻ quá cay, có thể kích thích dạ dày, các anh là phi công, có thể phải làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nếu cơ thể có vấn đề, hậu quả không thể tưởng tượng được.”
Mặc dù lời này của Vương Đình Đình có chút tâm tư riêng, nhưng cũng có lý.
Cánh tay đang gắp tôm của Tôn Trường Chinh dừng giữa không trung, nói: “Đồng chí Vương, chỉ ăn một con tôm thôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa tôi cũng thường ăn cay, dạ dày không yếu ớt đến vậy.”
Vẻ mặt Vương Đình Đình nghiêm túc: “Nếu xảy ra chuyện thì đã muộn rồi, tôi đã gặp trường hợp đồng chí quân nhân uống nước suối từ trên núi khi tham gia nhiệm vụ dã ngoại, cuối cùng cả người bị sưng phồng phải đưa vào bệnh viện.
Nước suối trông trong veo nhưng bên trong có nhiều trứng ký sinh trùng, uống vào cơ thể, ký sinh trùng sẽ phát triển và gây hại cho các cơ quan.”
Tôn Trường Chinh kinh hãi, lập tức bỏ đũa, nhìn về phía Lục Tiến Dương.
Liên quan đến công việc, Lục Tiến Dương không thể qua loa, lạnh lùng nói: “Chúng tôi có công việc đặc thù, thật sự cần phải chú ý.”
Nghe vậy, Vương Đình Đình đắc ý nhìn về phía Ôn Ninh.
Hừ, món ăn tự tay làm mà còn chẳng ai ăn.
Ôn Ninh không có ý định phản bác, ngược lại còn cảm ơn Vương Đình Đình, cơ thể phi công rất quan trọng, đúng là cần chú ý, nếu người ta ăn món hải sản của cô mà gặp vấn đề, cô không gánh nổi trách nhiệm.
Cô lấy hộp cơm về phía mình, đẩy các món khác ra giữa bàn, vẫn giải thích một câu: “Hải sản này được nấu chín rồi mới làm lạnh, nhưng tôi đúng là không nghĩ đến việc các anh là phi công cần chú ý an toàn thực phẩm, để chắc chắn thì các anh đừng ăn.”
Tôn Trường Chinh gắp món khác, không khỏi thở dài: “Ôi, thật tiếc. Cô đừng nói, từ khi vào đội bay đặc nhiệm, tôi đã lâu không được ăn uống thoải mái, mỗi lần đi ăn đều là bữa ăn dinh dưỡng, dù dinh dưỡng nhưng không có hương vị.”
Ôn Ninh cảm thông nhìn anh ta, gắp một con tôm cho vào miệng, vị chua cay tươi mới lan tỏa trong miệng, cô nhắm mắt lại, thực sự rất nhớ hương vị này.
Sau đó cô lại gắp một cái càng cua, tay nhỏ xinh xắn nhẹ nhàng bóc vỏ cua.
Khi ăn, mọi người thường chú ý đến lễ nghi bàn ăn, cố gắng tránh ăn những món cần bóc vỏ.
Nhưng Ôn Ninh không quan tâm, hải sản ngâm tương cần ăn khi còn lạnh, hơn nữa hôm nay lại không phải là đi ăn với người lớn hay khách hàng, cô cũng không có ý định có bước tiến gì với đối phương, không cần phải lo lắng về việc gìn hình tượng, điều quan trọng nhất là, cô thèm thịt cua.
Cô không thích mấy món chỉ cần gắp bỏ vào miệng là ăn được như sườn hay thịt kho tàu, mà ngược lại, chỉ thích những món phải trải qua nhiều khó khăn mới ăn được, chẳng hạn như cua.
Ôn Ninh nâng tay lên, cố gắng tránh đi ngón tay bị thương, vật lộn với vỏ cua, cuối cùng chỉ mới tách được một chút vỏ, còn lâu mới ăn được thịt cua.
Cô không nhịn được thở dài, ngay sau đó cái càng cua trong tay cô đã bị người khác lấy đi.
“Tôi làm cho.”
Lục Tiến Dương giọng lạnh lùng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, sau khi lấy cái càng cua từ tay Ôn Ninh, ngón tay dài và mang vết chai mỏng của anh linh hoạt bẻ vài cái, sau đó thịt cua trong cái càng đã được gỡ ra hoàn toàn.
Ôn Ninh nhìn chăm chú, đúng là trâu bò!
Trong tình huống không dùng bất kỳ công cụ nào mà vẫn có thể bóc thịt cua một cách hoàn hảo, đây có phải là thiên phú không?
Ôn Ninh nhìn Lục Tiến Dương bằng ánh mắt lấp lánh, sau khi gỡ xong một cái càng cua, anh tiếp tục gỡ cái thứ hai, cho đến khi xử lý hết tất cả các càng cua trong hộp cơm và bỏ thịt cua vào bát của cô.
“Đồng chí Lục, anh đúng là thần của tôi!” Ôn Ninh mỉm cười hớn hở, không tiếc lời khen ngợi.
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Tiến Dương vẫn thản nhiên như không, đứng dậy: “Tôi đi rửa tay.”
Tay Ôn Ninh cũng dính chút nước sốt, liền đứng dậy đi theo anh.
Hai người đứng cạnh nhau bên bồn rửa tay, Ôn Ninh trước tiên thoa một ít xà phòng vào lòng bàn tay, cẩn thận xoa rửa, trong khi xoa, không khỏi liếc về phía Lục Tiến Dương.
Chỉ thấy anh từ từ xắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay cơ bắp, các mạch máu và gân nổi lên, trông rất lực lưỡng, dễ dàng tưởng tượng rằng cơ thể dưới đồng phục của anh cũng hoàn hảo như vậy.
Ôn Ninh nhìn đến ngây ngốc.
Đến khi Lục Tiến Dương đã rửa tay và lau khô, Ôn Ninh mới lấy lại tinh thần từ việc gỡ cua.
Cô không kìm được nắm lấy tay anh, lật qua lật lại nghiên cứu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của anh, cô đã phải rất vất vả mới bóc được vài miếng vỏ, còn anh chỉ vài cái đã bóc sạch, vỏ cua cứng như thế nhưng anh lại không hề bị thương, nghĩ vậy, Ôn Ninh không thể không ngẩng mặt lên nhìn anh đầy tò mò.
Lục Tiến Dương hơi cúi đầu, đôi mắt đen láy của anh chạm vào khuôn mặt trắng như ngọc của Ôn Ninh, tuy là vẻ đẹp quyến rũ nhưng ánh mắt lại trong sáng và ngọt ngào, cứ nhìn anh như vậy, môi đỏ hơi mở, đầu ngón tay mềm mại trắng trẻo di chuyển trong lòng bàn tay anh như đang nghiên cứu một vật quý giá, đúng là một yêu tinh quyến rũ.
Trong lòng Lục Tiến Dương dâng lên một cảm giác khô nóng, yết hầu hơi chuyển động, thậm chí quai hàm của anh cũng cứng lại.
Một giây sau, anh nhanh chóng rút tay lại, nói một câu “Ăn cơm thôi,” rồi vội vàng rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận