Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 4 Chồng ơi

Ngày cập nhật : 2025-04-19 16:47:42
Đột nhiên, trước mắt cô lóe lên một bóng áo xanh, chính là người đàn ông mặt lạnh đó!
Ôn Ninh chẳng kịp nghĩ ngợi gì, trong đầu chỉ vang lên một suy nghĩ: Cô tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn buôn người!
“Chồng ơi!”
“Chồng ơi cứu em với!”
“Có bọn buôn người muốn bắt cóc em!”
Ôn Ninh dốc hết sức hét to về phía người đàn ông mặt lạnh.
Lục Tiến Dương là phi công thuộc đội đặc chiến, giác quan cực kỳ nhạy bén, vượt xa người thường.
Gần như ngay khi Ôn Ninh cất tiếng kêu cứu, anh đã rẽ đám đông, sải bước dài lao đến bên cạnh cô.
“Thả ra!”
Giọng nói lạnh lùng đầy uy lực.
Đám người gã đeo kính, ngay khi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh trên người Lục Tiến Dương đã lập tức buông Ôn Ninh ra, vội vã nhảy xuống tàu chạy trốn.
Chân Ôn Ninh mềm nhũn, ngã nhào vào lòng Lục Tiến Dương.
Cô mất đà, theo phản xạ vươn tay ôm lấy eo anh, cả người dán chặt vào người anh, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh:
“Cứu… cứu tôi… tôi bị trúng thuốc rồi…”
Mặt cô ửng hồng bất thường, giọng nói mềm nhũn không rõ ràng.
Cứ tiếp tục như vậy, cô sắp phải xấu mặt trước bao người rồi.
Trong lòng ngực đột nhiên có một thân hình mềm mại nhào vào, cả người Lục Tiến Dương như căng chặt lại.
“Tôn Trường Chinh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=4]

Xuống tàu bắt người!” Lục Tiến Dương quát lớn về phía đầu toa tàu, sau đó dùng một tay ôm eo Ôn Ninh, kéo cô vào nhà vệ sinh bên cạnh và khóa cửa lại.
Vừa khóa xong, Ôn Ninh lập tức không nhịn được, đôi môi đỏ khẽ bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Thuốc đã phát huy đến cực hạn.
Nóng… nóng quá…
Ý thức của cô trở nên hỗn loạn, bàn tay nhỏ sờ loạn trên người anh, như đang tìm kiếm “thuốc giải”.
Lục Tiến Dương chưa từng bị phụ nữ đụng chạm thân mật như vậy.
Đồng thời, cả người anh căng cứng, lập tức đẩy người con gái trong lòng ra.
“Đừng động đậy!”
Giọng cảnh cáo lạnh băng, nhưng nếu nghe kỹ, sẽ thấy hơi thở của anh đã rối loạn.
Anh luồn tay vào túi quần, như đang mò tìm cái gì đó.
Là phi công đặc chiến, thường xuyên tham gia huấn luyện phản gián, nên anh luôn mang theo vài loại thuốc giải cơ bản.
Chạm được một hộp nhỏ bằng đầu ngón tay, anh mở ra, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, lập tức bóp cằm Ôn Ninh, buộc cô há miệng rồi đút viên thuốc vào.
Một luồng mát lạnh lan khắp khoang miệng, ánh mắt mơ màng của Ôn Ninh dần trở nên tỉnh táo, vô tình chạm phải ánh mắt của Lục Tiến Dương.
Khoảng cách giữa hai người, gần đến mức nghe rõ cả hơi thở.
Lục Tiến Dương nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng nõn như sứ của cô, đường nét tinh xảo đến quá mức.
Tim anh thoáng xao động bởi cảm giác khó gọi tên.
Nhưng biểu cảm thì vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh kiềm chế cảm xúc khác thường trong lòng, quay người định rời đi, đã cho uống thuốc, anh cũng không định tha cho bọn buôn người kia.
Tuy nhiên, Ôn Ninh chỉ tỉnh táo được đúng một giây.
Ngay sau đó, hơi nóng như bùng cháy từ bên trong lan ra khắp cơ thể, khiến cô như muốn nổ tung, như một kẻ khát nước lâu ngày tìm kiếm nguồn nước trong tuyệt vọng.
Thấy anh định rời đi, Ôn Ninh bất ngờ giơ tay quàng lên cổ anh, kéo đầu anh cúi xuống, rồi kiễng chân đặt môi mình lên đôi môi mỏng của anh.
“Giúp tôi…”
Giọng nói mềm mại, năm phần nũng nịu, năm phần cầu xin.
Đôi mắt long lanh ngập nước nhìn anh một cách bất lực.
Lục Tiến Dương sững người trước hành động táo bạo ấy.
Anh chết lặng một giây, còn chưa kịp thốt ra từ “buông ra”, thì môi vừa hé mở, lưỡi cô đã len vào, quấn lấy anh.
Ngực anh chấn động dữ dội, đầu óc trống rỗng.
Nhưng, là núi băng thì sao có thể dễ dàng tan chảy?
Vài giây sau, Lục Tiến Dương tỉnh táo lại, lập tức kéo tay cô khỏi cổ mình, lạnh lùng quát:
“Đứng nghiêm!”
“Cô biết mình đang làm gì không?”
Ôn Ninh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đôi mắt ngơ ngác nhìn anh.
Giọng Lục Tiến Dương càng lạnh hơn:
“Ai cứu cô thì cô cũng bám lấy thế này sao? Nhìn kỹ xem tôi là ai!”
Chưa kịp để Ôn Ninh trả lời, bên ngoài nhà vệ sinh đã vang lên giọng nói.
“Đội trưởng Lục, anh ở trong đó à?”
Lục Tiến Dương dùng một tay giữ vai Ôn Ninh, không để cô tiếp tục dính lấy mình, tay kia vươn ra mở cửa.
Ôn Ninh dưới tay anh vẫn không yên, lại luồn tay quấn lấy cánh tay anh, cả người chui vào lòng anh.
Cửa mở ra, Tôn Trường Chinh nhìn thấy cảnh tượng hai người đang ôm nhau thắm thiết.
Lời định nói lập tức tắc nghẹn trong cổ họng.
Mẹ ơi!
Bình thường đội trưởng nghiêm khắc với anh em như ác quỷ, chưa bao giờ liếc mắt đến nữ đồng chí nào, vậy mà giờ lại đang ôm một cô gái?
Hơn nữa… bộ đồ phi công mà bình thường cấm ai đụng vào, giờ đã nhăn nhúm đến mức không nỡ nhìn… chậc, không dám nhìn nữa.
Đúng lúc đó, Ôn Ninh còn đang kéo áo Lục Tiến Dương, lẩm bẩm:
“Tôi còn muốn nữa…”
Muốn?
Muốn cái gì?
Trong đầu Tôn Trường Chinh lập tức nổ tung, tràn ngập những hình ảnh không dành cho trẻ em.
“Nghiêm túc lại.”
Lục Tiến Dương hất tay Ôn Ninh khỏi ngực, quay đầu nghiêm giọng hỏi Tôn Trường Chinh:
“Đã bắt được người chưa?”
Lúc này Tôn Trường Chinh mới nhớ ra mục đích của mình:
“Bắt được rồi, nhưng đối phương khăng khăng một mực nói là nhận nhầm người. Cảnh sát đường sắt mời anh qua phối hợp điều tra.”
Lục Tiến Dương quay sang nhìn Ôn Ninh, có lẽ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, gương mặt đỏ bừng đã dịu đi, cô cũng không còn lộn xộn như lúc trước.
Đúng lúc có một nữ nhân viên tàu đeo băng đỏ đi tới, Lục Tiến Dương nói với cô ấy:
“Đồng chí, phiền cô chăm sóc cô ấy.”
Nữ nhân viên biết đã có chuyện xảy ra trên tàu nên mới vội vàng chạy đến.
Thấy vậy liền bước tới đỡ lấy Ôn Ninh.
Lục Tiến Dương và Tôn Trường Chinh nhảy xuống tàu, đi gặp cảnh sát đường sắt.

Bình Luận

0 Thảo luận