Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 8 Đã đánh giá thấp thủ đoạn của cô!

Ngày cập nhật : 2025-04-20 11:40:31
Chỉ thấy bên trong cuốn sách, chữ đen trên nền giấy trắng, một dòng tiêu đề to tướng vô cùng bắt mắt:
“Dưới nắm đấm thép của nhân dân, mọi âm mưu đều sẽ bị đập tan”
Dòng chữ nhỏ bên dưới: Khóa học tư tưởng lần thứ 16 của Đội đặc nhiệm Không quân
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Im phăng phắc.
Khi mọi người kịp phản ứng, sắc mặt của Lục Chấn Quốc và Tần Lan đã tối sầm lại, tặng người khác một cuốn sách giáo dục tư tưởng là có ý gì?
Rõ ràng là cảm thấy tư tưởng của người ta có vấn đề nên mới phải “lên lớp” sao?!
Các đơn vị không quân mở lớp như vậy là vì sợ phi công bị gián điệp lôi kéo, cha của Ôn Ninh là liệt sĩ, ba đời bần nông, lý lịch trong sạch, cần gì học lớp này?
Tần Lan ho khan hai tiếng, quay sang nhìn con trai út Lục Diệu:
“Đây là sách anh con học trong đơn vị, có phải con cầm nhầm không?”
Lục Diệu cũng hoàn toàn mờ mịt, không hiểu tại sao anh cả lại gửi cho nữ đồng chí một cuốn sách thế này.
Nhưng anh ta vẫn nói:
“Con không cầm nhầm, anh cả bảo đưa sách cho em gái Ôn Ninh, trong ngăn kéo chỉ có quyển này.”
Lục Chấn Quốc trầm mặt, quay người định gọi điện thoại:
“Tôi lại muốn hỏi xem thằng nhóc đó rốt cuộc có ý gì!”
Ông hiểu rõ con trai mình, đó là người cứng rắn, trong mắt không chấp nhận một hạt cát nào, đã biết biết tặng bút máy cho Diệp Kiều thì tuyệt đối không vô duyên vô cớ tặng Ôn Ninh cuốn sách như vậy.
Bất kể con trai có ý gì, Ôn Ninh là con gái nuôi mà ông đã nhận, để người ta khó xử trước mặt bao người là không đúng.
Tần Lan kéo tay chồng:
“Có thể là Tiến Dương nhớ nhầm, không định đưa quyển đó cho Ôn Ninh. Anh đừng vội chất vấn.”
Sắc mặt Lục Chấn Quốc dịu lại đôi chút, dường như đang suy nghĩ về khả năng này.
So với phản ứng của nhà họ Lục, Ôn Ninh lại rất bình tĩnh, bởi cô đã hiểu rõ mục đích Lục Tiến Dương tặng cuốn sách này cho mình.
Là muốn cảnh cáo cô, đã bước chân vào nhà họ Lục thì đừng mơ tưởng gì đến người trong nhà này.
Tính cách của Lục Tiến Dương mạnh mẽ, sắc bén, đối với kẻ địch thì lạnh lùng như gió thu cuốn lá rụng.
Trong nguyên tác, mặc dù không có chi tiết tặng quà, nhưng từ đầu đến cuối, Lục Tiến Dương luôn có địch ý lớn với nguyên chủ, nên tặng sách như thế cũng không lạ.
Đúng lúc này, Ôn Ninh cũng đã quyết định sẽ không dây vào anh, nhiều một chuyện thì không bằng bớt một chuyện. Cô ôm chặt cuốn sách vào ngực như báu vật, vẻ mặt như thể được cổ vũ:
“Chú Lục, dì Tần, anh Lục tặng cháu cuốn sách này chắc chắn là muốn khích lệ cháu, cho dù gặp phải khó khăn gì cũng phải tin tưởng vào sức mạnh của Đảng và nhân dân, mọi âm mưu rồi cũng bị đập tan!”
“Mọi người đừng hiểu lầm lòng tốt của anh ấy.”
Cả nhà họ Lục không ai ngờ cô lại hiểu theo cách này, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng.
Thím Trương gọi mọi người ăn cơm, Tần Lan hoàn hồn, kéo tay chồng:
“Lão Lục, trước hết cứ để bọn nhỏ ăn cơm đi, để nguội mất ngon.”
Lần này Lục Diệu đã biết quan sát sắc mặt, chủ động đi đến bàn ăn kéo ghế:
“Chắc là hai em đã đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
Lục Chấn Quốc đành tạm gác chuyện gọi điện hỏi tội con trai.
Cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, Tần Lan đưa Diệp Kiều và Ôn Ninh lên lầu xem phòng.
Lục Diệu cũng đi cùng.
Thím Trương bận rộn trong bếp.
Chỉ còn lại một mình Lục Chấn Quốc trong phòng khách, ông ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho con trai.
Điện thoại vừa kết nối, không lâu sau, giọng của Lục Tiến Dương đã vang lên.
Lục Chấn Quốc nghiêm giọng:
“Con tặng sách cho Ôn Ninh là có ý gì?”
Giọng của Lục Tiến Dương không mang theo cảm xúc, lãnh đạm đáp:
“Không có gì, chỉ muốn giúp cô ta nâng cao tư tưởng. Cha, chẳng lẽ cha không nhìn ra cô ta đến nhà mình là vì mục đích gì sao?”
Nghe được lời này, sắc mặt Lục Chấn Quốc thay đổi, duỗi tay đập mạnh lên thành ghế:
“Đồng chí Lục Tiến Dương, đừng sử dụng thủ đoạn sai chỗ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=8]

Đường đường là quân nhân, làm việc phải có chứng cứ, làm người càng phải có tầm nhìn xa trông rộng, đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán.”
Gọi là “đồng chí” rồi, đủ thấy ông thật sự nổi giận, Lục Tiến Dương nắm chặt ống nghe, ngồi thẳng lưng, dứt khoát:
“Con tin vào phán đoán của mình.”
Tính cách của Lục Chấn Quốc cũng cứng rắn:
“Phán đoán của con không phải lúc nào cũng đúng. Mấy ngày tới con nhất định phải tranh thủ về nhà một chuyến.”
Lục Tiến Dương cười lạnh trong điện thoại:
“Cha có thể nhận một người như vậy làm con gái nuôi, còn sống vui vẻ với nhau, con thì không làm được! Con không muốn sống chung với loại phụ nữ hám danh lợi như cô ta, càng không muốn làm anh trai của cô ta.”
“Con!”
Lục Chấn Quốc giận dữ, đây là lần đầu tiên ông thật sự nổi giận với con trai cả.
“Hám danh lợi gì chứ? Đó là thành kiến của con, vừa gặp đã gán tội cho người ta. Hôm nay cha gặp Ôn Ninh rồi, cha thấy con bé là một nữ đồng chí đơn thuần, chất phác.”
Đơn thuần? Lục Tiến Dương như nghe thấy truyện cười, ở trạm xá thôn Tiền Phong, anh chính tai nghe thấy mẹ cô dạy con gái phải nắm lấy mọi cơ hội leo lên cao, một người phụ nữ như vậy mà đơn thuần? Mà chất phác?
“Dù sao dạo này con cũng không về nhà, cha tốt nhất là trông chừng Lục Diệu. Nó mới thành niên, mới là người thật sự đơn thuần, coi chừng sau này bị ăn vạ, con gái nuôi biến thành con dâu, để người ta chê cười.”
Hôm nay Lục Chấn Quốc xem như đã lĩnh giáo bản lĩnh của con trai mình, một câu nói có thể làm người khác nghẹn chết.
Nhưng đời nào cha lại bị con trai chặn họng, ông hừ lạnh một tiếng:
“Được thôi, con không về nhà thì cứ ở căn cứ mà huấn luyện cho tốt. Còn em con thì khỏi cần lo, Ôn Ninh chưa chắc đã để mắt đến nó!”
Rầm!
Lục Chấn Quốc tức giận dập mạnh điện thoại.
Ông sống ngần ấy năm, loại người gì chưa từng gặp qua? Chỉ cần quan sát một chút là có thể nhìn ra bản chất của ai đó.
Con bé Ôn Ninh đúng là có ngoại hình hơi chói mắt, nhưng ánh mắt trong trẻo, cử chỉ tự nhiên thoải mái, cho thấy dù sống ở nông thôn cũng được mẹ dạy dỗ rất tốt, tuyệt đối không phải loại người hám danh lợi.
Con trai ông đúng là có thành kiến với Ôn Ninh!

Bên kia, Lục Tiến Dương đặt điện thoại xuống, đôi mày kiếm nhíu chặt lại.
Trong lòng lại thêm một ấn tượng xấu với Ôn Ninh: Tâm cơ quá sâu.
Người cha cả năm chẳng gọi cho anh lần nào, hôm nay lại đích thân gọi điện dạy dỗ một trận.
Thật sự là đã đánh giá thấp thủ đoạn của cô!
Lục Tiến Dương mặt lạnh như băng, quay người đi về ký túc xá.
Chỉ cần anh không về nhà, người phụ nữ đó sẽ không có cơ hội giở trò với anh.
Trong phòng ký túc, Lục Tiến Dương ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục viết báo cáo.
Dưới ánh đèn, anh mặc quân phục được ủi phẳng phiu, ngồi thẳng tắp, góc nghiêng rõ nét, ngũ quan sắc sảo như tạc tượng, đôi môi vừa vặn hơi mím lại, chăm chú ghi chép cái gì đó trên giấy.
Trong quá trình viết, anh còn rút sách từ giá để tra cứu, xác minh rồi tiếp tục viết tiếp.
Khi viết xong hết, anh cẩn thận cất báo cáo, sắp xếp lại mọi vật dụng trên bàn về đúng vị trí ban đầu.
Xong xuôi tất cả, Lục Tiến Dương mới giơ tay xem đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm. Anh dứt khoát đứng dậy, lấy quần áo trong tủ rồi ôm chậu đi tắm.
Tắm xong quay lại, Lục Tiến Dương nằm xuống giường.
Nhắm mắt lại, suy nghĩ lại bất giác trôi về chuyến tàu hôm đó.
Trong mơ.
Không gian nhỏ hẹp trong nhà vệ sinh, một thân thể mềm mại thơm ngát lao vào lòng anh, đôi môi đỏ phủ lên môi anh, chiếc lưỡi mềm ướt như con cá nhỏ len lỏi giữa đôi môi anh. Cơ thể anh căng cứng, hô hấp hỗn loạn, bàn tay đang ôm eo nhỏ vô thức siết lại.
Tiếp đó, những ngón tay mảnh khảnh bắt đầu vuốt ve yết hầu anh, trượt xuống dọc theo chiếc cổ dài mạnh mẽ, luồn vào cổ áo, từ từ cởi từng chiếc nút áo trên ngực anh, cho đến khi ngón tay chạm vào thắt lưng da…

Bình Luận

0 Thảo luận