Tần Lan ở trong quân khu đã quen nhìn thấy những cô gái xinh đẹp của đoàn văn công, nên bà từng nghĩ người đẹp trên đời dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ đến thế. Nhưng khi thấy khuôn mặt của Ôn Ninh, bà mới thực sự hiểu câu núi cao còn có núi cao hơn.
Hơn nữa, cô gái vừa bước vào đã ngồi xuống một cách thoải mái hào phóng, không khép nép cũng không nhìn ngang ngó dọc, hoàn toàn không giống một cô gái nhà quê chưa từng thấy sự đời, ngược lại còn giống như một tiểu thư đi du học mới về.
Lúc này Tần Lan mới thực sự tin lời Ninh Tuyết Cầm nói, với khuôn mặt như thế này, nếu ở nông thôn mà không có chút bối cảnh, chắc chắn không giữ được.
Tâm trạng có phần khó chịu đối với Ôn Ninh ban đầu cũng lập tức tan biến.
Lục Chấn Quốc không hề biết tâm tư vợ mình đã thay đổi. Ông nhìn Diệp Kiều và Ôn Ninh, trong lòng tràn đầy tiếc nuối. Nếu như Ôn Văn Bân và Diệp Cường không hy sinh, thì bây giờ cũng có thể nhìn thấy con gái của mình đã lớn lên xinh đẹp nhường nào.
Đáng tiếc…
Ôn Ninh và Diệp Kiều ngồi trên ghế sô pha được một lúc.
Thấy thời gian đã phù hợp, Diệp Kiều lấy từ trong túi ra một gói đồ:
“Dì Tần, chú Lục, trước đây cha cháu từng viết thư về nói rằng chú Lục thích ăn đậu phộng, đây là đậu phộng cháu tự trồng, mang đến để hai người thử.”
Câu nói rất khéo léo, Tần Lan cười đáp: “Con bé này có lòng quá.”
Lục Chấn Quốc thì nhớ lại những lần đi làm nhiệm vụ cùng đồng đội, thời đó lương thực thiếu thốn, không có gì ngon, nên rất thích rang đậu phộng rồi rắc ít muối để nhắm rượu.
Hiếm có cô gái nào vẫn còn nhớ mấy chuyện đó, ông nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Khóe môi Diệp Kiều hơi nhếch lên, ánh mắt như vô tình liếc sang Ôn Ninh ngồi bên cạnh.
Túi vải của Ôn Ninh không lớn, nhìn là biết không đựng được nhiều, hơn nữa cô ta nhớ lúc chuẩn bị xuất phát thì trông dì Tuyết Cầm rất sốt ruột, chắc chắn đã quên không chuẩn bị quà cho nhà họ Lục.
Lần đầu đến nhà người khác không thể đến tay không, đó là lễ nghi tối thiểu. Nếu Ôn Ninh đến cả phép lịch sự cơ bản ấy cũng không có, vậy thì…
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Kiều bỗng trỗi dậy một cảm giác khoái chí khó hiểu.
Có lẽ là do ánh mắt Diệp Kiều nhìn quá chăm chú, Ôn Ninh đặt ly nước xuống, quay đầu lại.
Vừa khéo chạm phải ánh mắt của Diệp Kiều.
Cô bất giác nhớ lại trong nguyên tác, mẹ của nguyên chủ vì sợ chồng phát hiện nên đã lén chuẩn bị hành lý, không mang theo bất kỳ món đồ dư thừa nào. Nhưng có dặn con gái là khi đến thủ đô thì nhớ mua chút quà cho nhà họ Lục rồi mới đến gặp mặt.
Kết quả nguyên chủ đã quên khuấy mất chuyện đó, tay không bước vào nhà họ Lục, lại còn chăm chú nhìn ngó khắp nơi, vẻ mặt lộ rõ sự thèm thuồng không chút che giấu.
Ngược lại càng làm nổi bật Diệp Kiều vừa biết điều, vừa hiểu lễ nghĩa.
Nhưng lần này…
E rằng Diệp Kiều sẽ phải thất vọng rồi.
Ôn Ninh tháo túi đeo chéo trên vai, lấy ra một gói đồ đặt lên bàn trà:
“Chú Lục, dì Tần, nhà cháu không trồng đậu phộng, nhưng cháu cũng mang chút đặc sản quê hương tới cho hai người nếm thử. Đồ vật không đáng bao nhiêu, nhưng thật lòng cảm ơn hai người đã giúp đỡ cháu lúc cháu khó khăn nhất.”
Cô mở gói đồ ra.
Là một khúc thịt xông khói dài bằng cánh tay.
Đó là thứ cô đổi được trên tàu hỏa với nhân viên tàu. Người ta làm việc trên tàu lâu năm, thường trao đổi đồ với hành khách. Ôn Ninh nhìn thấy miếng thịt xông khói trong phòng nghỉ, liền dùng tiền giấy đổi lấy.
Thời đại này, người nông thôn cả năm cũng chưa chắc được ăn vài miếng thịt, có thể mang ra một khúc to thế này đã đủ thấy tấm lòng.
Tần Lan có chút áy náy: “Ôi chao, con bé này khách sáo quá, đến là được rồi, còn mang nhiều đồ thế làm gì. Cha cháu từng là đồng đội của Chấn Quốc, chúng ta giúp cháu là điều nên làm.”
“Dì Tần, từ nhỏ mẹ cháu đã dạy rằng, làm người phải cảm ơn, có ơn thì phải báo đáp. Mấy món đồ này chẳng đáng là gì so với việc hai người cứu cháu ra khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Trên mặt Ôn Ninh là biểu cảm cảm kích vừa đủ, nhiều hơn thì thừa mà ít hơn thì thiếu.
Tuy rằng có chút diễn kịch, nhưng lòng biết ơn của cô với nhà họ Lục là thật.
Nếu không có họ cưu mang, bây giờ cô đã phải sống cùng một tên ngốc, không biết lúc nào sẽ bị hắn làm chuyện không hay.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn nũng nịu của Ôn Ninh, Tần Lan không khỏi nhớ đến bản thân năm xưa. Nhà họ Tần làm kinh doanh từ đời này sang đời khác, vốn là thành phần tư sản. Khi thời thế thay đổi, cũng có kẻ lợi dụng quyền thế ép bà phải gả đi. Gia đình buộc phải tìm đến nhà họ Lục – vừa có nguồn gốc căn chính miêu hồng, vừa có quyền lực – rồi đem tài sản đi quyên góp, xử lý đủ kiểu, cuối cùng mới thoát khỏi nguy cơ, từ nhà tư bản biến thành thương nhân yêu nước.
Tần Lan đã quên hẳn những oán trách lúc đầu đối với Ôn Ninh. Bà ngồi sang bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô: “Cháu yên tâm, có chú và dì ở đây, không ai dám ép cháu phải cưới ai cả.”
Ôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Ngồi thêm một lúc, Tần Lan hỏi thím Trương: “Món ăn chuẩn bị xong hết chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=7]
Xong rồi thì ăn cơm thôi, hai đứa đi tàu chắc cũng đói rồi.”
Thím Trương lau tay vào tạp dề rồi gật đầu: “Đã dọn hết lên bàn rồi, tôi lên gọi cậu Tiểu Diệu.”
Lục Diệu nói là lên lầu tìm đồ nhưng đến giờ vẫn chưa xuống.
Tần Lan đứng dậy: “Thôi, để tôi lên xem nó đang làm gì.”
Vừa dứt lời thì trên tầng đã có người lao xuống.
Không phải Lục Diệu thì còn ai?
“Mẹ.” Lục Diệu cầm một cái túi, bước về phía sô pha.
Lục Chấn Quốc nghiêm mặt nhìn con trai, khách đến đã lâu mà bây giờ mới xuống chào hỏi, chẳng có chút lễ nghi nào.
Tần Lan như hiểu suy nghĩ của chồng, liền giải thích: “Tiểu Diệu đi lấy quà mà Tiến Dương chuẩn bị cho hai em gái.”
“Lục Diệu, còn không mau đưa quà cho các em.” Bà nháy mắt với con trai.
Lục Diệu gãi đầu, nhe răng cười rạng rỡ với Ôn Ninh và Diệp Kiều: “Chào hai em, anh là Lục Diệu, sau này gọi là anh hai cũng được. Yên tâm, trong đại viện này, có anh che chở cho các em!”
“Đúng rồi, đây là quà anh tặng hai em,” Lục Diệu lấy trong túi ra hai hộp kem dưỡng da Nhã Sương, đưa cho hai người, “Nghe nói các cô gái đều thích loại này.”
Một hộp kem Nhã Sương có giá tận một đồng, nhiều người tiếc chẳng dám mua. Diệp Kiều đưa hai tay nhận lấy, như đang ôm bảo vật: “Cảm ơn anh hai, khiến anh tốn kém quá. Em còn chưa từng dùng kem dưỡng bao giờ!”
Lúm đồng tiền của Ôn Ninh thoắt ẩn thoắt hiện, vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh hai.”
Lục Diệu bị nụ cười ấy làm cho lóa mắt, tay chân lúng túng, vành tai đỏ hồng: “Không, không có gì…”
Nói chuyện cũng lắp bắp.
Tần Lan thấy bộ dạng con trai ngơ ngẩn như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ. Bà không ngờ cậu con trai luôn vô tư của mình lại có lúc đỏ mặt vì con gái, thật thú vị!
“Đây là em gái Diệp Kiều, còn đây là em gái Ôn Ninh,” bà giới thiệu con trai với hai cô gái.
Rồi lại nói với Ôn Ninh và Diệp Kiều: “Đây là con trai thứ của dì, Lục Diệu, tháng này vừa tròn mười tám tuổi.”
Ôn Ninh gật đầu: “Vậy đúng là nên gọi là anh hai rồi, tháng sau em mới mười tám.”
Diệp Kiều cũng nói: “Em cũng tháng sau mới mười tám.”
Trong nguyên tác, để làm nổi bật nhân vật chính, tuổi của nữ phụ Ôn Ninh cũng bằng Diệp Kiều, sinh nhật chỉ cách nhau một ngày.
Lục Diệu gãi đầu, thầm may mắn vì mẹ đã sinh anh ta sớm vài tháng, nếu không thì đã phải làm em trai mất rồi. Đừng nhìn chỉ là một cách xưng hô, nhưng một tiếng anh trai nghe vào tai dễ chịu hơn hẳn.
“Đúng rồi, anh cả cũng chuẩn bị quà cho hai em nữa!”
Lục Diệu suýt quên mất việc này, vội vàng lấy quà ra.
Một chiếc hộp nhung màu đen và một quyển sách bọc bìa.
Anh ta đưa hộp cho Diệp Kiều: “Đây là quà anh cả tặng em.”
Diệp Kiều nhìn món quà, mắt lập tức mở to, ánh nhìn như ngẩn ngơ, món quà này cũng quá tinh xảo!
Cô ta không kiềm được mà mở ra, bên trong là một chiếc bút máy màu đen viền vàng, dưới ánh nắng, chiếc bút máy phát sáng lấp lánh như mạ vàng, vừa sang trọng vừa tinh tế.
“Cái này… có phải hơi quý giá quá không?”
“Em… em không thể nhận đâu, hay là để anh cả dùng đi, em dùng bút than bình thường là được rồi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại cầm chặt chiếc hộp không buông.
Lục Diệu cười: “Diệp Kiều, em cứ nhận đi. Anh cả ở trong quân đội hay được khen thưởng, lần nào phần thưởng cũng là bút máy, anh ấy dùng không hết. Ở chỗ anh còn mấy cái nữa kìa.”
“Vậy à…” Nghe vậy, Diệp Kiều lập tức yên tâm nhận lấy.
Lục Diệu nhìn quyển sách còn lại trong tay, đay là quà dành cho Ôn Ninh, ánh mắt anh ta thoáng do dự.
Ban nãy anh ta không biết quà anh cả tặng Diệp Kiều lại sang trọng như thế. Giờ thì biết rồi, trong lòng không khỏi đắn đo, vì ai cũng nhận ra bút máy và sách chênh lệch nhau quá lớn.
Nhưng khi ánh mắt anh ta bắt gặp đôi mắt trong veo của Ôn Ninh, Lục Diệu bỗng thấy quyển sách này thật khó mà đưa ra.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa qua: “Ôn Ninh, đây…”
Ôn Ninh vừa định cảm ơn thì Diệp Kiều đã lập tức nhìn chăm chăm vào cuốn sách, thúc giục: “Anh cả còn bọc cả bìa, chẳng lẽ là tác phẩm quý giá nào đó? Ninh Ninh, mau mở ra xem đi.”
Cô ta chỉ muốn biết Lục Tiến Dương tặng gì cho Ôn Ninh.
Thực ra Lục Diệu và Tần Lan cũng thấy tò mò. Bìa sách được bọc giấy da bò, chẳng lẽ thật sự là tác phẩm quý hiếm?
Giá trị như vậy cũng không thua gì cây bút.
“Tác phẩm nào cơ?” Nghe thấy vậy, Lục Chấn Quốc đi tới.
Tần Lan chỉ vào cuốn sách trên tay Ôn Ninh, giải thích: “Là món quà Tiến Dương tặng cho Ôn Ninh.”
Lục Chấn Quốc hiểu ngay: “Thằng nhóc kia suốt ngày chỉ xem sách về máy bay, cho rằng con gái cũng thích. Còn không bằng tặng cái gì thiết thực thì hơn.”
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cuốn sách bọc bìa kia…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận