Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 10 Mua quần áo

Ngày cập nhật : 2025-04-20 11:46:24
Ba người ra khỏi cửa.
Rẽ một cái, đập vào mắt là con đường nhựa thẳng tắp, hai bên đường trồng từng hàng cây ngân hạnh, gió thổi qua, lá vàng bay lả tả rơi xuống, trải khắp mặt đường như dát vàng, đẹp tựa như cảnh trong phim điện ảnh.
“Đẹp quá.” Diệp Kiều cảm thán.
Ở kiếp sau, Ôn Ninh cũng từng thấy đại lộ ngân hạnh ở thủ đô, nhưng không yên tĩnh như nơi này, đâu đâu cũng là người đến check-in và chụp ảnh.
Tần Lan có chút tự hào nói: “Ngoài khu Điếu Ngư Đài ra, thì đại lộ ngân hạnh trong khu đại viện không quân chúng ta là đẹp nhất.”
Vừa đi về phía trước, Tần Lan vừa chỉ các tòa nhà xung quanh giới thiệu: “Kia là khu hành chính, kia là khu sinh hoạt, có nhà ở cho gia đình, nhà ăn, trạm y tế, trường học và nhà tắm. Ở giữa là khu hoạt động, hội trường và sân vận động đều ở đó.”
Ôn Ninh ghi nhớ kỹ đường đi, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Còn Diệp Kiều thì mở to mắt nhìn quang cảnh trong đại viện, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên và thích thú.
Lúc này đang là giờ đi làm, người trên đường không ít.
Mấy hôm nay, chuyện nhà họ Lục nhận hai đứa con gái nuôi đã sớm truyền đi khắp nơi. Vừa thấy Tần Lan xuất hiện, bên cạnh lại có hai cô gái trẻ, mọi người lập tức lên tiếng chào hỏi.
“Ồ, bác sĩ Tần, đây là hai đứa con gái nuôi mới của cô à? Xinh thật đấy!” Vợ chính ủy, Phương Bình, đạp chiếc xe đạp cũ tới, thấy Tần Lan liền phanh lại dừng trước mặt bà.
“Đúng vậy.” Tần Lan cười giới thiệu với Phương Bình, rồi quay sang nói với Ôn Ninh và Diệp Kiều: “Đây là dì Phương của các cháu.”
Ôn Ninh chỉnh lại bím tóc trên vai, ngoan ngoãn chào: “Cháu chào dì Phương ạ.”
Ánh mắt Phương Bình dừng lại trên người Ôn Ninh mấy giây, mắt bà ấy sáng lên, cô gái này quá xinh đẹp! Cứ như minh tinh trong phim điện ảnh, da vừa trắng vừa mịn như đậu hũ non, khiến người ta yêu thích không thôi.
Phương Bình hỏi: “Con gái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi, đã có bạn trai chưa?”
Ôn Ninh lắc đầu: “Cháu vừa tròn mười tám, vẫn chưa có bạn trai ạ.”
Phương Bình nhìn sang Diệp Kiều, hỏi tương tự, câu trả lời cũng y như vậy.
Phương Bình hài lòng gật đầu, trong lòng thì phấn khởi, trong đơn vị của chồng bà ấy có khá nhiều nam đồng chí độc thân, đang lo không biết giải quyết vấn đề cá nhân ra sao, mà hai cô gái này thì vừa mắt thật.
“Ôi chao bác sĩ Tần, cô thật là có phúc, có hai cậu con trai vừa đẹp vừa giỏi, giờ lại thêm hai cô con gái xinh xắn, hôm nào dẫn hai đứa đến nhà tôi chơi nhé.”
“Được thôi, hôm khác sẽ ghé nhà cô.” Tần Lan cười đồng ý.
Phương Bình rời đi với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Lại có thêm vài người đến chào hỏi, phần lớn là tò mò về Ôn Ninh và Diệp Kiều.
Chẳng bao lâu sau, cả khu đại viện đều đồn rằng hai cô con gái nuôi mới của nhà họ Lục ai cũng xinh đẹp, đặc biệt là cô gái tên Ôn Ninh, thật sự đẹp như tiên nữ.
Một quãng đường ngắn, Tần Lan phải mất gần nửa tiếng mới đi hết khu đại viện.
Tần Lan chỉ về phía bến xe không xa: “Đi cửa hàng Hữu Nghị thì ngồi xe ở đó, tuyến 455, đi năm trạm là tới.”
Ba người đi đến trạm xe, lại có người gọi: “Bác sĩ Tần!”
Tần Lan quay đầu, lần này là Trưởng khoa Lý trong phòng khám, đạp xe đạp đến với vẻ mặt vội vàng.
“Bác sĩ Tần, mau theo tôi về bệnh viện, có bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, nhưng tình trạng rất phức tạp, chúng ta lên đường rồi nói tiếp.”
Trưởng khoa Lý nhảy xuống xe, tay vẫn nắm chặt vành xei.
“Được, đợi tôi chút.”
Chuyện bệnh nhân không thể chậm trễ, Tần Lan quay người, nhét tiền và phiếu mua hàng vào tay hai cô gái: “Bây giờ dì phải về bệnh viện, các cháu cầm lấy tiền và phiếu này, vào cửa hàng chọn lấy hai bộ quần áo, còn thiếu gì thì hôm khác dì đưa đi mua tiếp.”
Sắp xếp ổn thỏa xong, Tần Lan đi theo Trưởng khoa Lý.
Ôn Ninh và Diệp Kiều lên xe buýt.
Xuống trạm, cách đó không xa là một tòa nhà năm tầng, trên tường đề bốn chữ lớn “Cửa hàng Hữu Nghị”, trông rất oai nghiêm.
Diệp Kiều thân thiết khoác tay Ôn Ninh cùng bước vào, Ôn Ninh thấy da gà nổi hết cả lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=10]

Nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác, cô thấy khó chịu, nhưng cuộc đời như một vở kịch, tất cả dựa vào kỹ năng diễn xuất. Bề ngoài cô vẫn giữ vẻ thân mật như chị em tốt.
Cửa hàng Hữu Nghị lúc này đã có bố cục giống trung tâm thương mại ở tương lai, mỗi tầng bán một loại hàng hóa khác nhau. Tầng một bán tạp hóa và đường rượu, khắp nơi là các quầy kính, hàng hóa đều được bày trong đó.
Mỗi quầy đều có một nhân viên bán hàng mặc đồng phục, phụ trách lấy hàng cho khách.
Ôn Ninh và Diệp Kiều đi thẳng lên tầng hai.
Tầng hai chuyên bán quần áo, đủ loại từ trong ra ngoài, lại có nhiều thương hiệu, Cung tiêu xã ở nông thôn không thể so được. Diệp Kiều hoa cả mắt, nghĩ một chút, cô ta nói với Ôn Ninh: “Ninh Ninh, ở đây nhiều đồ quá, hay chúng ta tách nhau ra, tự chọn đồ mình thích đi.”
“Được.” Ôn Ninh không nghĩ ngợi gì, đồng ý ngay.
Hai người tách ra, Ôn Ninh đến quầy quần áo nữ, nhanh chóng chọn hai bộ.
Một bộ là áo sơ mi vải tổng hợp màu hồng phối với chân váy dài màu xám, bộ còn lại là váy liền thân màu vàng nhạt.
Nhân viên bán hàng thấy cô chọn như vậy, váy vàng thì là hàng bán chạy, còn sơ mi phối váy thì chưa thấy ai mặc.
Cô bán hàng không nhịn được nói: “Đồng chí, hay là cô xem thử quần dài đi? Áo sơ mi hồng phối quần đen là mẫu bán chạy nhất, ai cũng mặc thế cả.”
Nói xong còn đưa cho cô một chiếc quần, chỉ vào màn che bên cạnh: “Cô có thể vào đó mặc thử.”
Ôn Ninh không muốn phụ lòng người ta: “Được thôi, tôi sẽ thử phối với quần và váy, cô xem cái nào đẹp hơn.”
Cô cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.
Bên cạnh có khách đang định mua sơ mi hồng với quần tây đen, gần đây mấy cô gái trẻ trong đơn vị toàn mặc kiểu này. Thấy Ôn Ninh mang đồ đi thử, khách đó cũng đứng một bên, hay tay ôm ngực chờ xem kết quả.
Ôn Ninh thay đồ xong đi ra.
Sơ mi với quần dài, kiểu dáng phổ thông, nhưng da cô trắng, mặt lại xinh, hiệu quả đương nhiên nổi bật, nhân viên bán hàng và khách bên cạnh gật đầu lia lịa: “Đẹp quá! Bộ này hợp thật đấy!”
Ôn Ninh thấy trên giá có chiếc thắt lưng nữ mặt kim loại màu bạc, liền lấy một cái: “Vậy tôi thử phối với váy nữa nhé.”
Vào lại phòng thử, cô cởi quần dài, thay váy dài, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, thắt lưng ở eo, đi kèm giày vải và vớ trắng.
Thay xong, cô bước ra, xoay nhẹ một vòng, cười hỏi: “Thế nào, cái nào đẹp hơn?”
Bộ này là phong cách Miu-style hiện đại, vừa có vẻ học viện vừa như tiểu thư nhà giàu. Nếu phối thêm giày búp bê thì càng hoàn hảo.
Nhân viên bán hàng và vị khách kia ngây ra vài giây rồi mới hoàn hồn:
“Phối với váy đẹp hơn! Đúng là duyên dáng!”
“Đúng đúng, váy đẹp hơn quần! Nhìn như tiểu thư đi du học về ấy!”
Ôn Ninh cười, đưa tiền và phiếu cho nhân viên: “Vậy tôi lấy bộ này, thêm cái váy vàng kia nữa.”
“Được rồi,” Nhân viên nhận lấy, cảm thán: “Đồng chí à, bộ này đẹp hơn cái áo vải xanh thẫm ban nãy nhiều lắm, mặc luôn đi cho tiện.”
Ôn Ninh cũng lười thay lại, gật đầu đồng ý: “Vậy tôi mặc luôn vậy.”
Chọn đồ xong, cô tiếp tục đi dạo mấy quầy khác.

Phía Diệp Kiều.
Vừa đi dạo được một lúc, cô ta bỗng thấy đau bụng.
Không còn cách nào, cô ta chỉ có thể ra ngoài tìm nhà vệ sinh, đi một đoạn thì thấy một nhà xí công cộng ở đầu ngõ.
Cô ta vội vàng đi vào, xong xuôi, đang định bước ra thì nghe bên nhà vệ sinh nam có tiếng nói:
“Hai cô gái vào cửa hàng Hữu Nghị lúc nãy ngon thật đấy, đặc biệt là cô gái thắt hai bím, khuôn mặt kia, thân hình kia, thật sự làm ông đây ngứa ngáy hết cả người... Không biết khi ngủ thì cảm giác thế nào nhỉ...”
“Cảm giác thế nào thì cứ thử là biết. Lát nữa chúng ta nấp gần đó, chờ họ ra là…”
Diệp Kiều lập tức nhận ra hai gã đó đang nói về mình và Ôn Ninh.
Lúc vào cửa hàng, cô ta cũng vô tình nhìn thấy hai gã đàn ông nhìn chằm chằm vào họ.
Ban đầu không để ý, giờ nghe đoạn đối thoại thì lập tức hiểu được ý đồ của bọn họ.
Diệp Kiều dỏng tai nghe động tĩnh bên kia, xác nhận hai tên đó đã đi ra ngoài, cô ta mới thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Ra ngoài mới phát hiện, mặc dù chỉ cách cửa hàng Hữu Nghị khoảng trăm mét, nhưng khu này ngõ ngách đan xen, phần lớn người dân đã đi làm nên vắng người qua lại.
Diệp Kiều càng nhìn càng sợ, vội vàng chạy nhanh về phía phố lớn.
May mà không biết hai gã đó đã đi đâu, đến khi cô ta chạy vào cửa hàng thì cũng không thấy bóng dáng họ nữa.
Về lại cửa hàng, Diệp Kiều chỉnh lại quần áo, trấn tĩnh bản thân rồi đi lên tầng hai.
Trước khi đau bụng cô ta đã chọn xong đồ cần mua, bây giờ chỉ cần thanh toán rồi lấy đồ.
Ôn Ninh cũng dạo xong, đến tìm cô ta: “Chị Diệp Kiều, chị xong chưa?”
Diệp Kiều tỏ ra bình thản: “Ừ, mua xong rồi, đi thôi.”
Hai người rời khỏi cửa hàng, thấy Ôn Ninh định đi về phía trạm xe buýt, Diệp Kiều gọi lại: “Hay là mình đi bộ về đi, tiện thể ngắm thủ đô, ngồi xe tốn mất hai hào lận.”
Ôn Ninh nghĩ cô ta muốn tiết kiệm, lại nghĩ bản thân đang sống nhờ nhà họ Lục, đúng là nên tiết kiệm, liền đồng ý.
Diệp Kiều khẽ nhếch môi cười, dẫn Ôn Ninh đi về phía ngõ nhỏ lúc nãy.
Sắp đến đầu ngõ, “Ối,” Diệp Kiều chợt sờ túi, “Túi nhỏ đựng tiền rơi trong cửa hàng rồi!”
“Ninh Ninh, cô đợi tôi ở đây, đừng đi đâu nhé, tôi quay lại tìm đã!”
Không đợi Ôn Ninh phản ứng, Diệp Kiều vội vã quay đầu chạy về phía cửa hàng.

Bình Luận

0 Thảo luận