Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 12 Bệnh sợ tiếp xúc

Ngày cập nhật : 2025-04-20 13:11:23
Ôn Ninh đã chuẩn bị tinh thần, lát nữa gặp Diệp Kiều, thân phận của cô chắc chắn sẽ bị bại lộ. Dù sao Diệp Kiều cũng đã từng xem ảnh của Lục Tiến Dương. Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, khi quay lại cửa hàng thì Diệp Kiều lại không có ở đó.
Đang định tìm ai đó để hỏi, ánh mắt cô liền chạm phải nữ nhân viên bán hàng đã bán quần áo cho cô trước đó.
Nữ nhân viên nhìn qua nhìn lại giữa cô và Lục Tiến Dương, cười cười với vẻ mặt “tôi hiểu mà”, nói:
“Cô gái, thì ra hôm nay cô mua đồ là để đi gặp người yêu à, ôi chao, người yêu cô đẹp trai thật đấy, còn là sĩ quan quân đội nữa!”
Ôn Ninh không dám quên bài học của nguyên chủ vì mơ tưởng đến đóa hoa cao lãnh này, vội vàng xua tay giải thích:
“Cô hiểu nhầm rồi, anh ấy không phải người yêu của tôi.”
“À mà, tôi muốn hỏi một chút, cô có thấy cô gái đi cùng tôi tới cửa hàng lúc nãy không? Cô ấy để quên đồ ở đây, nói là sẽ quay lại lấy, mà giờ tôi không thấy cô ấy đâu cả.”
Sáng nay người đến cửa hàng không nhiều, lại càng ít người mua đồ, nên nhân viên bán hàng nhớ rất rõ:
“Ồ, cô nói cô gái ấy à, tôi có thấy đấy. Lúc đầu cô ấy đi cùng cô, sau lại quay lại, còn thử hai bộ quần áo rồi mới đi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Ôn Ninh thoáng thay đổi.
Nếu Diệp Kiều quay lại tìm ví mà bị chậm giờ thì còn hiểu được, nhưng quay lại còn thong thả mua sắm, không biết cô còn đang đợi cô ta sao?
Nghĩ đến chuyện lúc nãy Diệp Kiều đột nhiên nói sẽ đi bộ về, rồi bỏ cô lại ở đầu ngõ, trong lòng Ôn Ninh bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Nhưng lại thấy lạ, Diệp Kiều mới đến thủ đô, làm sao lại quen biết với hai tên lưu manh kia?
Lẽ nào tất cả chỉ là trùng hợp?
Thấy sắc mặt Ôn Ninh thay đổi liên tục, Lục Tiến Dương ở bên cạnh lạnh nhạt hỏi:
“Xác định hai người là bạn?”
Nếu là bạn thật, thì sao lại không có ở cửa hàng, cũng chẳng quay lại tìm cô?
Khoảng cách từ cửa hàng đến nơi xảy ra sự việc chỉ hơn trăm mét.
Ôn Ninh lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, trong lòng thầm nghĩ anh chàng này đúng là giỏi nhìn người, nhưng chuyện chưa rõ ràng, cô không tiện vu oan cho ai, bèn nói:
“Có thể cô ấy có việc gấp phải về trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=12]

Chúng ta đi thôi.”
Ôn Ninh đi cùng Lục Tiến Dương ra khỏi cửa hàng.
Cô nghĩ đến việc phải mời anh một bữa cơm để cảm ơn:
“Đồng chí, giờ chúng ta đến chỗ bạn anh, rồi cùng đi ăn ở nhà hàng quốc doanh nhé.”
Lục Tiến Dương liếc xuống chân cô, giọng trầm thấp:
“Chân cô bị thương, đi bệnh viện trước đã.”
Anh đã sớm chú ý, mỗi lần cô bước đi, giữa chân mày lại khẽ nhíu lại.
Ôn Ninh sốt ruột muốn báo đáp ân cứu mạng:
“Không sao đâu, chỉ bị trẹo nhẹ thôi, về nhà bôi ít rượu thuốc là được.”
Thật ra nặng hơn trẹo bình thường, mỗi lần bước đi cổ chân đau như bị kim châm, cô vẫn cắn răng chịu đựng không nói gì, không ngờ anh lại nhìn ra.
Lục Tiến Dương nói như ra lệnh:
“Có bị hay không, phải đến bệnh viện mới biết được.”
Anh sải bước đi trước, Ôn Ninh đành phải theo sau.
Vì nóng lòng đuổi theo, cô chạy chậm mấy bước, không ngờ lại làm cổ chân đau hơn.
Lục Tiến Dương quay lại, thấy cô đang cắn răng chịu đau.
Anh dừng bước, quay lại vài bước, bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt cô:
“Lên đi.”
Hả?
Nhìn tấm lưng rộng rắn rỏi trước mặt, Ôn Ninh ngơ ngác.
Lục Tiến Dương muốn cõng cô?
Trong nguyên tác, Lục Tiến Dương có vẻ khá kiêu ngạo mà, vậy mà lại chịu cõng cô?
“Ờm,” Ôn Ninh không quên đây là những năm 70, nam nữ mà nắm tay nhau nơi công cộng cũng có thể bị đội Hồng Tuần bắt đi phỏng vấn, “Làm vậy có bị bắt không? Tôi nhịn một chút cũng có thể đi được.”
Lục Tiến Dương liếc cô một cái, giọng lạnh lùng:
“Tôi không thích lãng phí thời gian.”
Thì ra sợ mất thời gian, Ôn Ninh không chần chừ nữa, lập tức nhảy lên lưng anh, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, má áp vào vai anh, cười ngọt ngào bên tai:
“Nếu bị đội tuần tra hỏi, tôi sẽ nói anh là anh hùng cứu người.”
“Tùy cô.” Lục Tiến Dương đứng dậy, tay vòng qua dưới đầu gối cô, cõng cô một cách vững vàng.
Ngay khi anh bước đi, tim Ôn Ninh như bị ai đó nâng lên, lơ lửng giữa mây trời.
Cô nhìn bóng lưng anh, phát hiện cả người anh, kể cả tóc, đều cứng như thép, nằm trên lưng anh chẳng khác nào nằm trên tấm sắt. Nhưng cô phải thừa nhận, được người như anh cõng, thật sự khiến lòng người xao động.
Từ góc nhìn của cô, thậm chí có thể thấy những sợi lông tơ sau tai anh, ngửi được mùi xà phòng dịu nhẹ từ cổ áo anh.
Nhưng Ôn Ninh không quên tính cách của Lục Tiến Dương trong nguyên tác, tuyệt đối không được mơ mộng viển vông, nếu không sẽ chết rất thảm.
Nghĩ vậy, cô vội thu lại mấy ý nghĩ vẩn vơ, ngẩng đầu lên, không dám tựa vào vai anh nữa.
Lục Tiến Dương cõng cô, đi rất vững và nhanh, đối với anh, trọng lượng của cô chẳng khác gì bao cát trong lúc huấn luyện, tốc độ không bị ảnh hưởng chút nào. Nhưng khác bao cát ở chỗ… mềm hơn. Không hiểu sao trong đầu anh lại thoáng qua vài hình ảnh trong mơ, bước chân khẽ khựng lại.
Ôn Ninh không phát hiện ra, đầu óc cô lại đang nghĩ chuyện khác.
Trước khi xuyên sách, cô từng yêu đương hai lần, nhưng chưa phát triển đến mức hôn môi thì cô đã cảm thấy chán.
Bởi vì khi yêu, đối phương luôn muốn ôm ấp, tiếp xúc thân mật.
Nhưng hễ cô có tiếp xúc gần gũi, sâu hơn với đối phương, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn, kháng cự và chán ghét.
Vì chuyện này, cô từng đi khám bác sĩ, bác sĩ nói cô bị chứng sợ tiếp xúc.
Căn bệnh này bắt nguồn từ tâm lý, uống thuốc cũng vô dụng.
Ôn Ninh đã hoàn toàn từ bỏ điều trị, từ đó cũng không yêu đương nữa.
Không ngờ sau khi xuyên sách, nhanh như vậy đã có tiếp xúc thân mật với đàn ông.
Nhưng nghĩ lại hai lần tiếp xúc với Lục Tiến Dương, lần đầu cô chủ động hôn anh, lần hai là anh cõng cô, cả hai lần cô đều không có cảm giác phản cảm. Lần đầu thậm chí còn là cô chủ động.
Chẳng lẽ, sau khi xuyên sách, chứng sợ tiếp xúc của cô đã khỏi rồi?
Ôn Ninh sinh nghi, liền muốn thử thêm lần nữa. Cô nhìn tai Lục Tiến Dương, nhẹ nhàng dùng ngón tay khẽ chạm một chút.
Kết quả là… không thấy ghê sợ, cũng chẳng phản cảm, trong lòng chẳng có cảm xúc gì cả.
Hóa ra bệnh của cô thật sự khỏi rồi!
Ôn Ninh vui mừng trong lòng, lại không phát hiện ra, vùng da sau tai Lục Tiến Dương – nơi vừa bị cô chạm vào – đang ửng hồng một mảnh.
Lục Tiến Dương không đưa cô đến bệnh viện, mà cõng cô rẽ vào một con hẻm, đi đến cửa một căn tứ hợp viện rồi dừng lại, gõ cửa.
Người ra mở cửa là một ông lão, thấy Lục Tiến Dương liền tươi cười, rồi nhìn thấy anh cõng theo một nữ đồng chí, cười càng tươi hơn:
“Ồ, dẫn người yêu đến khám bệnh à?”
Ôn Ninh vừa định giải thích là không phải người yêu…
Lục Tiến Dương đã lên tiếng trước:
“Chú Hoàng, cô ấy bị trẹo chân, nhờ chú xem giúp.”
Anh đặt Ôn Ninh xuống.
Chuyện đã rẽ sang hướng khác, bây giờ cô có giải thích cũng không ổn, đành gật đầu chào:
“Cháu chào chú Hoàng.”
Chú Hoàng đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người, cười nói:
“Cô bé, vào đi, để chú xem cho.”
Chú Hoàng là bác sĩ chuyên khoa xương khớp đã về hưu của bệnh viện quân khu, học y học cổ truyền, đặc biệt giỏi chữa trị chấn thương.
Lục Tiến Dương đỡ Ôn Ninh vào trong, sau khi ngồi xuống, chú Hoàng bảo cô tháo giày và vớ ra, đưa chân lên.
Ôn Ninh làm theo, bàn chân trắng nõn lộ ra trong không khí. Chú Hoàng nắm cổ chân cô, ấn vài cái rồi xác định:
“Lệch khớp rồi, chú nắn lại là được.”
Ôn Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe hai tiếng “rắc rắc”, cổ chân cô đã được nắn lại về vị trí cũ.
Chú Hoàng đứng lên, tìm thứ gì đó trong tủ thuốc, rất nhanh đã lấy ra một chai rượu thuốc, lắc lắc trước mặt cô:
“Khớp cổ chân vẫn còn tụ máu, dùng rượu thuốc này mỗi ngày bôi một lần, vừa bôi vừa xoa bóp, đảm bảo bảy ngày sau sẽ đi lại như bay.”
“Này Tiến Dương, hôm nay cháu giúp người yêu xoa thuốc nhé. Hồi trước cháu bị thương cũng dùng loại này, chắc biết cách xoa rồi.” Chú Hoàng trực tiếp đưa chai rượu thuốc cho Lục Tiến Dương.

Bình Luận

0 Thảo luận