Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 16 Dùng ma pháp để đánh bại ma pháp

Ngày cập nhật : 2025-04-24 14:16:47
Sau khi hoàn thành một ca phẫu thuật, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Tần Lan đã nhận được cuộc gọi từ trong nhà báo rằng Ôn Ninh bị lạc. Bà lập tức gác máy và vội vã chạy về.
Khi gần đến cửa nhà, thì đúng lúc Ôn Ninh cũng vừa về đến. Hai người chạm mặt nhau ngay cửa.
“Ninh Ninh?!”
“Dì Tần.”
Thấy Ôn Ninh bình an vô sự đứng đó, Tần Lan vỗ vỗ ngực mình, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm:
“Ôi trời ơi, may mà cháu đã về! Vừa nãy dì nhận được cuộc gọi của Tiểu Diệu nói cháu bị lạc, chưa về nhà, làm dì sợ muốn chết. Cháu mà có chuyện gì thì dì biết ăn nói thế nào với mẹ cháu đây?”
Trời mới biết khi nhận được cuộc gọi đó, bà đã lo lắng và hoảng sợ đến mức nào.
Ôn Ninh xách một hộp giữ nhiệt trong tay, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng dì Tần như muốn trấn an: “Xin lỗi dì Tần, đã làm dì lo lắng.”
Tần Lan lắc đầu: “Cháu trở về là tốt rồi, chúng ta vào nhà thôi.”
Trong phòng khách.
Lục Diệu và Diệp Kiều đang chuẩn bị ra ngoài tìm người.
“Ôn Ninh?!” Cửa vừa mở ra, Diệp Kiều vừa nhìn thấy người bước vào thì trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Cô ta sững người một giây, rồi vội vàng chạy đến nắm lấy tay Ôn Ninh, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: “Ninh Ninh, em đi đâu vậy? Chị chỉ quay lại lấy cái ví, dặn em đợi ở đầu hẻm, không ngờ quay lại thì em đã biến mất, làm chị lo chết đi được. Tìm mãi không thấy, chị chỉ còn cách về nhà báo tin.”
Chưa để Ôn Ninh kịp mở miệng, ánh mắt cô ta lại liếc thấy hộp giữ nhiệt có dòng chữ “Nhà hàng quốc doanh”, liền tiếp lời:
“Hóa ra em đi ăn ở nhà hàng quốc doanh à? Em nói trước với chị một tiếng thì có phải tốt hơn không, lần sau đừng đi một mình như vậy, khiến mọi người không tìm được sẽ rất lo lắng đấy.”
Tần Lan và Lục Diệu ban đầu chỉ nghĩ Ôn Ninh bị lạc, chưa hỏi kỹ lý do. Bây giờ nghe Diệp Kiều nói vậy, ánh mắt cả hai liền đổ dồn vào hộp giữ nhiệt, vẻ mặt lộ rõ sự dò xét.
Ôn Ninh thật sự muốn vỗ tay khen ngợi Diệp Kiều.
Giỏi thật đấy, chỉ vài câu mà đã phủi sạch trách nhiệm khiến cô bị lạc, còn xoay ngược tình thế đổ lỗi cho cô tự ý đi ăn một mình?
Không hổ danh là nữ chính trong nguyên tác.
Nhưng Ôn Ninh cũng đâu phải dạng vừa, cô thản nhiên đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi lên tiếng:
“Vốn dĩ em không định nói vì sợ mọi người lo, nhưng hình như chị Kiều hiểu lầm em rồi.”
Mắt cô rưng rưng, giọng nói uất ức nhìn về phía Diệp Kiều: “Chị nói là chỉ quay lại cửa hàng lấy ví rồi về ngay, bảo em đứng đợi ở đầu hẻm. Em đợi chị rất lâu mà không thấy chị quay lại, còn bị hai tên du côn quấy rối… hu hu hu…”
“Nếu không phải em gặp may, có hai anh bộ đội đi ngang qua cứu giúp, thì em đã bị… bị…”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mũi đỏ ửng, vẻ mặt đáng thương khiến người khác không khỏi xót xa.
Tần Lan đau lòng tiến lên ôm lấy cô: “Ôi con bé này, chịu khổ như vậy sao không nói ra từ đầu?”
Lục Diệu thì nghiến răng tức giận, siết chặt nắm đấm: “Ôn Ninh đừng khóc nữa, lũ khốn kiếp! Nếu để anh bắt được chúng, nhất định phải đánh cho một trận!”
“Em không sao.” Ôn Ninh lau nước mắt, gượng cười rồi quay sang Diệp Kiều: “Chị à, sau khi được cứu, em có quay lại tiệm tìm chị, nhân viên bán hàng nói chị lấy ví xong còn nán lại xem đồ một lúc rồi mới rời đi. Chị biết rõ em đang đợi mà lại bỏ đi, suýt chút nữa…”
Một câu nói, lại đẩy trách nhiệm về cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều giật mình, theo phản xạ nhìn sang Tần Lan và Lục Diệu.
Thấy ánh mắt hai người đầy trách móc, cô ta lập tức giơ tay tự tát vào mặt mình, vang lên hai tiếng “bốp bốp” giòn tan:
“Ninh Ninh, chị xin lỗi, là lỗi của chị! Chị không ngờ em lại gặp chuyện như vậy… xin lỗi em!”
Rồi “phịch” một tiếng, cô ta quỳ xuống trước mặt Ôn Ninh, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ôn Ninh không ngờ cô ta lại dốc hết vốn liếng, vừa tát vừa quỳ, chẳng lẽ là học từ phim Quỳnh Dao?
Cô suy nghĩ một giây, rồi cũng quỳ xuống trước mặt Diệp Kiều, khóc như Tử Vy trong phim:
“Chị Kiều đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, là em xui xẻo mới gặp phải du côn, không liên quan đến chị… Em không trách chị đâu… thật đấy…”
“Là em không tốt… không tốt…”
Nói rồi cũng tự vả vào mặt hai cái.
Dùng ma pháp để đánh bại ma pháp.
Quả nhiên, Diệp Kiều sững lại, không theo kịp tiết tấu.
“Tiểu Diệp, Tiểu Ôn, hai đứa làm gì vậy, mau đứng dậy đi,” Tần Lan thấy hai đứa đang quỳ, vừa tát vừa khóc, vội vàng đỡ dậy.
Sau đó vỗ vai hai người, an ủi: “May mà Tiểu Ôn không sao, Tiểu Diệp cũng không cố ý để con bé lại một mình. Chuyện lần này coi như là bài học cho cả hai.”
Chuyện này coi như kết thúc tại đây.
Ôn Ninh cũng không dây dưa, gật đầu, đứng dậy lau nước mắt, rồi chỉ vào hộp giữ nhiệt:
“À đúng rồi, dì Tần, hôm qua dì nói muốn uống canh gà, còn chú Lục thì thích ăn móng giò. Trên đường về cháu thấy nhà hàng quốc doanh có món đó nên mua về luôn.”
Hóa ra là mua cho họ, Tần Lan nghe vậy vừa cảm động vừa xót xa, xoa đầu cô: “Con bé này, gặp chuyện lớn như vậy còn nghĩ cho dì.”
Ôn Ninh ngoan ngoãn đáp: “Dì vẫn luôn nghĩ cho bọn cháu, còn mua quần áo cho cháu nữa.”
Nhắc đến quần áo, Tần Lan muốn thay đổi không khí, vui vẻ hỏi: “Hôm nay hai đứa có mua được bộ nào ưng ý không?”
Ôn Ninh gật đầu, định lấy ra khoe với dì, thì Diệp Kiều đã nhanh tay lấy túi trên ghế, rút đồ bên trong ra.
Ôn Ninh nhìn màu sắc những bộ đồ đó, màu sắc u tối, rõ ràng không phù hợp với lứa tuổi của cô ta, thầm đoán Diệp Kiều lại định giở trò.
Quả nhiên, cô ta mang đồ tới trước mặt Tần Lan như dâng bảo vật:
“Dì Tần, đồ cũ của cháu vẫn mặc được, cháu ít ra ngoài nên không cần đồ mới. Dì thì phải đi làm mỗi ngày, nên cháu chọn hai bộ cho dì, dì xem có thích không?”
Diệp Kiều không có kinh nghiệm, chọn quần áo theo phong cách của mấy bác gái lớn tuổi trong thôn, không phải màu xanh thẫm thì cũng là xám đậm, kiểu dáng cứng nhắc.
Ôn Ninh chỉ muốn bật cười. Trong nguyên tác, tuy không có đoạn cô bị lạc, nhưng có đoạn tặng đồ. Tần Lan mua đồ cho cả hai, nguyên chủ chọn đúng đồ mình thích, còn Diệp Kiều lại mua cho Tần Lan khiến nguyên chủ có vẻ vô tâm.
Lúc đó Tần Lan rất cảm động, nhưng vẫn không nhận mà bảo Diệp Kiều đổi lại đồ trẻ trung để cô ta tự mặc.
Giờ đây, Tần Lan cũng giống như trong nguyên tác, mỉm cười nói:
“Dì nhận tấm lòng của cháu là được rồi, cảm ơn cháu đã nghĩ cho dì. Nhưng dì còn nhiều đồ lắm, hai bộ này cháu cứ giữ lại, đổi lấy cái cháu thích mà mặc.”
Cửa hàng Hữu Nghị vẫn cho đổi đồ, miễn là đồ chưa hỏng và còn mới.
Diệp Kiều đành miễn cưỡng đồng ý.
Hôm sau.
Diệp Kiều dậy sớm, tranh thủ làm bữa sáng trước khi thím Trương thức dậy.
Thím Trương không có việc gì, đành đi tìm việc khác để làm.
Bữa sáng là bánh kếp có nhân. Lục Chấn Quốc thích ăn bánh, vừa ăn vừa khen ngon.
Diệp Kiều cười nói: “Nếu chú Lục thích, ngày mai cháu lại làm tiếp.”
Lục Chấn Quốc ngạc nhiên: “Tiểu Diệp, bánh này là cháu làm à?”
Diệp Kiều gật đầu.
Tần Lan cũng khen: “Không ngờ tay nghề nấu nướng của cháu cũng giỏi đấy.”
Diệp Kiều khiêm tốn: “Trước kia ở quê cháu hay giúp mấy bác làm cơm, chắc nhờ quen tay thôi ạ.”
Ăn xong, hai vợ chồng nhà họ Lục ra ngoài làm việc.
Lục Diệu lại lên lầu ngủ thêm giấc nữa.
Diệp Kiều không tranh rửa bát với thím Trương, mà lên lầu lấy quần áo hôm qua mua, định mang đi đổi.
Vừa cầm đồ xuống lầu, nhớ đến chuyện hôm qua bị đau bụng, sợ ra ngoài lại phải tìm nhà vệ sinh, cô ta để đồ trên ghế sô pha rồi đi vệ sinh.
Khi ra ngoài, cô ta phát hiện quần áo đã biến mất.
“Lạ thật, đồ của mình đâu rồi?”
Cô ta tìm quanh nhà, rồi nghe thấy tiếng giặt giũ ngoài sân, vội chạy ra thì thấy thím Trương đang ngồi giặt đồ trước chậu nước.
Cô ta nhìn kỹ, đúng là đồ cô ta định mang đi đổi.
“Thím Trương!”
Diệp Kiều giật lấy bộ đồ trong tay thím Trương, vội hỏi: “Thím giặt quần áo của cháu làm gì?”
Thím Trương ngơ ngác nhìn cô ta.
Cô ta ấm ức chỉ vào bộ quần áo trong tay: “Đây là bộ đồ cháu định mang đi đổi, thím giặt rồi thì làm sao đổi được nữa?”
Thím Trương hiểu ra, lẩm bẩm: "Tiểu Diệp, nếu là quần áo mới, sao cô lại để vào chậu quần áo bẩn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=16]

Mà tôi đâu có biết đó là quần áo của cô, còn là quần áo mới muốn đổi.”
“Cháu để trên ghế sô pha mà, còn một bộ khác nữa…”
“Thế cái này có phải của cô không?” Thím Trương đưa ra chiếc áo thứ hai.
Hai món đồ đều bị dính nước, đã không còn mùi quần áo mới nữa, người bán hàng chắc chắn sẽ nhận ra, khó mà đổi được nữa.
Diệp Kiều muốn phát cáu nhưng không dám nổi giận với thím Trương, nghẹn họng không biết nói gì.
Thím Trương còn vô tư: “Vẫn mặc được mà, cô đừng đổi nữa. Tôi đã giặt rồi, phơi khô là mặc được. Vải tốt, kiểu dáng đứng đắn, mặc 5–10 năm cũng không lỗi mốt đâu!”
Diệp Kiều: …
Nghĩ đến quần áo của Ôn Ninh tối qua, áo sơ mi hồng, váy hoa điệu đà, còn mình thì phải mặc hai bộ đồ già nua này… Cô ta đành vớt hai bộ đồ ra khỏi chậu, vắt khô, ngày mai thử mang ra cửa hàng xin xỏ xem sao.
Tầng hai nhà họ Lục.
Ôn Ninh tựa vào cửa sổ nghe toàn bộ cuộc đối thoại dưới sân, khóe môi khẽ cong lên.
Cô chính là người nhân lúc Diệp Kiều đi vệ sinh đã lén ném quần áo của cô ta vào giỏ đồ bẩn.
Cô biết rõ thói quen của thím Trương, bà ấy rửa bát xong thì sẽ giặt đồ dơ hôm qua của cả nhà luôn.
Ban đầu khi xuyên vào truyện, cô không định đối đầu với Diệp Kiều, nhưng sự việc hôm qua khiến cô hiểu rằng, cô không gây sự không có nghĩa người khác sẽ không hãm hại mình.
Chuyện đụng phải du côn là bài học rõ ràng.
Diệp Kiều rõ ràng cố ý bỏ cô lại trong hẻm, muốn cô gặp chuyện không may.
Về nhà còn muốn đổ tội ngược cho cô.
Ôn Ninh không gây sự, nhưng cũng chẳng thánh mẫu đến mức bị người ta tát mà còn phải tươi cười.
Chuyện cái áo này, coi như là thu chút "lãi" trước.
Ở miền Bắc, thời tiết khô ráo, quần áo khô rất nhanh, quần áo giặt vào buổi sáng, đến hai ba giờ chiều là đã khô.
Mặt trời ở trên cao, sân nhà họ Lục có một cái cây lớn, bóng cây vừa vặn che khuất một góc sân.
Thím Trương mang một cái ghế nhỏ, ngồi dưới bóng cây, đang nhặt rau, rổ rau để bên chân, bên trong chứa đậu que chuẩn bị nấu cho bữa tối.
Ôn Ninh và Diệp Kiều cũng đang ở trong sân, giúp thu dọn quần áo giặt vào buổi sáng.
Cả ba người đều yên lặng bận rộn, thì bỗng có người gõ cửa ngoài sân.
Thím Trương đứng dậy mở cửa, là Tiểu Triệu từ bộ phận hậu cần đến giao hải sản: “Thím Trương, đây là hải sản dành cho thủ trưởng Lục, vừa mới vận chuyển từ tỉnh Sơn qua, rất tươi đấy! Tối nay nếu chưa ăn thì ngâm nước, ngày mai ăn cũng được, nhưng không được để quá hai ngày, để lâu sẽ không còn tươi nữa.”
Tiểu Triệu đưa túi lưới cho thím Trương.
Trong túi lưới có nghêu, tôm trắng và cua, chân tôm còn nhúc nhích, cua thì gồng mình đầy sinh lực, rõ ràng là rất tươi.
Thím Trương nhận lấy, cười cười gật đầu với Tiểu Triệu: “Tươi lắm, tôi sẽ tìm một cái chậu để ngâm ngay đây, cảm ơn cậu đã vất vả chạy một chuyến.”
Tiểu Triệu ngượng ngùng vẫy tay: “Tôi đi đây thím Trương.”
Sau khi tiễn Tiểu Triệu, thím Trương vội vã cầm túi hải sản vào bếp, tìm một cái chậu để đổ nước vào, rồi thả túi lưới vào trong nước.
Xong xuôi, thím Trương tiếp tục ra ngoài vườn hái rau, thấy Ôn Ninh và Diệp Kiều, bà ấy cười nói: “Vừa nãy bộ phận hậu cần gửi đến một túi hải sản, vừa khéo ngày kia nhà mình có khách, tôi còn đang lo không biết chuẩn bị món gì, vậy là vừa hay.”
“Những món ăn hàng ngày của chúng ta đều được cung cấp đặc biệt, thỉnh thoảng cũng có chút nguyên liệu tươi gửi đến, đó là ưu điểm của việc làm người nhà quân khu, lâu dần các cô cũng sẽ quen thôi.”
Diệp Kiều tò mò hỏi: “Thím Trương, ngày kia có ai đến vậy?”
Thím Trương: “Là bạn thân nhất của dì Tần các cô, quen biết từ nhỏ, nghe nói bà ấy có thêm hai cô con gái nuôi nên cũng đến xem thử.”
“À,” Diệp Kiều gật đầu.
Quần áo khô rồi, Diệp Kiều không quên việc đi đến cửa hàng, nói với thím Trương và Ôn Ninh một tiếng rồi ôm quần áo ra ngoài.
Diệp Kiều đi rồi, Ôn Ninh cũng không nhàn rỗi, lấy một cái ghế nhỏ ngồi cạnh thím Trương, cùng nhặt rau.
Nhặt một lúc, không biết thím Trương nghĩ đến chuyện gì, thở dài: “Ôn Ninh, cô nói xem hải sản nên làm thế nào cho ngon nhỉ? Trước đây tôi chỉ biết hấp, nhưng mà, hấp dễ bị tanh, chú Lục và dì Tần của cô vốn không thích ăn hải sản.
Ôn Ninh cứ tưởng chuyện gì, hóa ra là lo lắng chuyện này, “Thím Trương chờ một chút, cháu lên lầu lấy đồ.”
Ôn Ninh lên lầu lấy giấy bút, ngồi xuống bên cạnh thím Trương, đặt tập giấy lên đầu gối, cúi đầu viết viết.
Thím Trương ngạc nhiên: “Ôi Ôn Ninh, chữ cô viết đẹp thật đấy!”
“Cũng thường thôi.”
Ôn Ninh khiêm tốn nói, tiếp tục viết, chẳng bao lâu đã viết xong hai trang giấy.
Ôn Ninh xé giấy ra đưa cho thím Trương: “Đây, thím xem thử, hai món hải sản này thế nào?”
Thím Trương biết chữ, nhận lấy xem, đọc: “Hải sản ngâm tuong, tôm chanh chua cay…”
Sau khi xem xong, ánh mắt thím Trương từ nghi ngờ chuyển thành kinh ngạc.
“Ôi, thực đơn này tuyệt quá! Không ngờ hải sản còn có thể làm thành món trộn, làm như vậy chắc chắn sẽ rất ngon, lại không bị tanh, Ôn Ninh, cô biết cách này từ đâu thế, giỏi ghê!”
Ôn Ninh khiêm tốn cười: “Tổ tiên của ông ngoại cháu là đầu bếp cung đình, gia đình truyền lại một số thực đơn dùng cho cung đình, hồi nhỏ mẹ cháu thường dùng thực đơn để dạy cháu biết chữ, cháu gần như thuộc lòng hết rồi.”
Ôn Ninh hoàn toàn bịa chuyện, không ngờ thím Trương lại chân thành cảm thán: “Thật không ngờ vua chúa trước đây lại thích ăn như vậy, hải sản cũng ăn món trộn.”
Ôn Ninh nhịn cười, tiếp tục lừa gạt: “Thím Trương, tay nghề nấu ăn của cháu không bằng chị Diệp Kiều, không thể giúp thím nấu ăn, nhưng cháu biệt rất nhiều thực đơn, sau này nếu thím không biết làm món gì, cháu có thể viết thêm vài cái cho thím.”
Nói về việc Diệp Kiều nấu ăn, vẻ mặt thím Trương vốn đang vui vẻ bỗng cứng lại vài giây, không nhịn được mà phàn nàn với Ôn Ninh: “Cô nói xem Tiểu Diệp cũng thật là, ngày nào cũng lẩn quẩn trong bếp, làm việc thì chăm chỉ thật đấy, nhưng khiến tôi cả ngày không có việc gì làm, trong lòng khó tránh khỏi bất an.”
Thím Trương làm việc ở nhà họ Lục, mỗi tháng nhận 25 đồng tiền lương, bao ăn bao ở.
Trước đây làm việc rất thuận lợi, nhưng khi Diệp Kiều đến, ngày nào cũng tranh việc với bà ấy, bà ấy lo sợ một ngày nào đó nhà họ Lục sẽ cảm thấy có thêm một người giúp việc là dư thừa, rồi đuổi bà ấy đi, nếu vậy thì bà ấy biết đi đâu tìm việc?
Ôn Ninh nhận ra suy nghĩ của thím Trương, như tìm thấy tri kỷ, kích động nắm tay bà ấy: “Thím Trương, không giấu gì thím, cháu cũng lo lắng lắm! Thấy chị Diệp Kiều giỏi giang như vậy, cháu cũng muốn giúp gia đình làm gì đó, không thể cứ ở nhà ăn không ngồi rồi mãi được.”
Ăn không ngồi rồi, đúng là cảm giác này, thím Trương đồng cảm vỗ vai Ôn Ninh: "Tôi hiểu cảm giác của cô, sống dưới mái nhà của người khác mà, nhưng cô cũng thấy công việc trong nhà rồi, chỉ có nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, một người làm là vừa đủ, thêm một người nữa thì gọi là gì nhỉ, lãng phí nhân lực.”
Ôn Ninh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Cháu đã quyết định rồi, mấy hôm nữa cháu sẽ ra ngoài đi dạo, xem có tìm được việc gì không.”
“Ôi, tìm việc không dễ đâu,” Thím Trương nhìn gương mặt xinh đẹp của Ôn Ninh, bỗng nhớ ra, “Mấy hôm trước tôi nghe nói đoàn văn công đang tuyển người, không bằng cô nhờ bà chủ giúp cô tìm hiểu xem có thể thi vào đoàn văn công không?”
Ôn Ninh ngay lập tức nhớ đến lời mụ lừa đảo trên tàu nói, đoàn văn công bao ăn bao ở, mỗi tháng còn được nhận lương, trước khi khôi phục kỳ thi đại học, nếu có thể vào đoàn văn công làm việc thì đúng là một sự lựa chọn tốt.
Ôn Ninh là người có khả năng thực thi cao, nói: “Nếu đoàn văn công có tuyển, chắc chắn sẽ dán thông báo, vậy mai cháu sẽ đi xem thử.”
“Được, cô cứ đi xem thử đi, ôi, tôi phải đi chuẩn bị bữa tối đây.”
Thím Trương đứng dậy vỗ vỗ mông, cầm ghế nhỏ trở lại bếp.
Ôn Ninh theo bà ấy vào bếp.
Khi vào bếp, Ôn Ninh thấy trong chậu, tôm và cua đã không còn động đậy mấy, thời này không có máy sục khí, cứ để như vậy thì ngày mai chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó sẽ bị ươn, Ôn Ninh nghĩ một lúc, quyết định nhắc nhở thím Trương:
“Thím Trương, hải sản ngâm tương tốt nhất là làm xong rồi để qua một ngày, như vậy sẽ ngấm gia vị hơn, dù sao bây giờ chúng ta cũng rảnh, không bằng cùng nhau xử lý số hải sản này đi?”
Thím Trương nhìn chậu nước, rồi nhìn phòng khách, trong nhà yên tĩnh, chỉ có hai người, không còn cảm giác khủng hoảng như khi đối mặt với Diệp Kiều, vui vẻ nói: “Được, vậy tôi phải nhanh chóng chuẩn bị gia vị.”
Hai người cùng bận rộn trong bếp.
Thím Trương chuẩn bị gia vị cho tôm chanh chua cay và hải sản ngâm tương, Ôn Ninh giúp làm sạch đường chỉ tôm, rửa nghêu, rồi nấu cua.
Rất nhanh đã làm xong, tôm chanh và hải sản ngâm tương đã được ướp xong.
Thím Trương đựng vào bình sứ lớn, đậy nắp lại, đặt vào tủ lạnh.
Hai người vừa làm xong không lâu, Diệp Kiều đã về nhà.
Ôn Ninh thấy vẻ mặt ủ rũ của cô ta, biết rằng cô ta không đổi được quần áo.
Chẳng ngờ Diệp Kiều không từ bỏ, nói ngày mai sẽ đi tiếp, muốn xin xỏ với quản lý cửa hàng.
Ôn Ninh không muốn bình luận, cứ làm theo ý mình, cô lại không theo chân Diệp Kiều.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Diệp Kiều quả nhiên ra ngoài.
Hôm nay Ôn Ninh cũng có việc, hẹn gặp Lục Tiến Dương và Tôn Trường Chinh ăn cơm, đồng thời định ăn xong rồi đi hỏi thăm về việc tuyển dụng của đoàn văn công.
Lục Chấn Quốc và Tần Lan không có ở nhà, Lục Diệu ra ngoài chơi bóng cùng bạn, Ôn Ninh không cần chào ai, chỉ nói với thím Trương một tiếng rồi chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu Ôn, đợi chút.”
Thím Trương thần thần bí bí gọi cô lại.
“Sao vậy thím Trương?”
Thím Trương dẫn cô vào bếp, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, rồi mở tủ lạnh, lấy ra một hộp cơm bằng nhôm từ sau đống rau:
“Cái này cho cô, lén ăn nhé, đừng để Diệp Kiều thấy.””
Ôn Ninh mở ra, bên trong là tôm chanh và hải sản ngâm tương mà hai người làm hôm qua.
Thím Trương sợ Ôn Ninh không nhận, lại nói: “Hôm qua cô lột nhiều tôm quá, ngón tay cũng bị thương, tôi thấy xót, hôm nay cô ra ngoài, ăn ở ngoài rồi về.”
Ôn Ninh bỗng dưng cảm động, hôm qua cô lột tôm thật sự rất mệt, lúc làm cua thì tay bị kẹp, lúc đó không nói gì, không ngờ thím Trương đã nhìn thấy, nhưng, “Thím Trương, thím múc cho cháu một phần, ngày mai khách đến lỡ không đủ thì sao?”
Thím Trương cười nói: “Yên tâm, nhiều lắm, hai bình lớn như vậy, hơn nữa tôi còn phải xào thêm hai món khác.”
Ôn Ninh nhận lấy, cười tươi với thím Trương: “Cảm ơn thím.”
Thím Trương cảm thấy lòng mình ngọt ngào: “Ôi, được rồi, không làm mất thời gian của cô nữa, mau ra ngoài đi.”
Ôn Ninh tìm một cái túi lưới trong bếp, cho bình giữ nhiệt và hộp cơm nhôm mượn từ quán ăn quốc doanh lần trước vào đó, rồi ra ngoài.
Tại đội bay.

Bình Luận

0 Thảo luận