Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Sách Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Đêm Đêm Giặt Ga Giường

Chương 6 Đừng trêu chọc anh ta

Ngày cập nhật : 2025-04-20 11:38:31
Trước căn nhà hai tầng của nhà họ Lục.
Lương Uy dẫn theo Ôn Ninh và Diệp Kiều đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa.
“Ồ, Tiểu Lương đến rồi à.”
Mở cửa là thím Trương – người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Lục hơn chục năm. Nhìn thấy hai cô gái xinh xắn đứng sau lưng Lương Uy, bà ấy niềm nở chào đón: “Đây là Diệp Kiều và Ôn Ninh phải không? Mau vào đi, vào đi.”
Lương Uy giới thiệu sơ qua cho hai bên.
Ôn Ninh thay dép, tay nắm chặt quai túi đeo trước ngực, ngẩng đầu ngọt ngào chào: “Cháu chào thím Trương ạ.”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào khiến người nghe dễ chịu, thím Trương nhìn gương mặt xinh đẹp, căng mịn như nước của Ôn Ninh, không nhịn được khen ngợi: “Con bé này xinh quá đi!”
“Vậy cô bé này là Diệp Kiều phải không?” Thím Trương quay sang nhìn cô gái bên cạnh Ôn Ninh, cảm thán: “Thôn Tiền Phong đúng là đất lành sinh người đẹp, cô gái nào cũng xinh xắn.”
Diệp Kiều ngượng ngùng cười khẽ: “Cháu chào thím Trương.”
Lục Chấn Quốc và Tần Lan nghe thấy động tĩnh cũng bước ra từ phòng khách.
Tần Lan là bác sĩ của bệnh viện quân khu, tuổi ngoài bốn mươi, dáng người cao gầy, ngũ quan sắc sảo mang vẻ cương nghị, tóc búi gọn gàng sau đầu, mặc áo sơ mi kẻ caro cùng quần dài màu đen, trông rất chỉn chu, nghiêm túc.
Lục Chấn Quốc lớn hơn Tần Lan vài tuổi nhưng trông không hề già, dáng người vẫn rắn rỏi, nét mặt cứng rắn, sắc sảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-sach-thap-nien-70-quan-thieu-mat-lanh-moi-em-giat-ga-giuong&chuong=6]

Ông mặc trên người bộ quân phục màu xanh lục, khí chất người lãnh đạo vẫn vô thức toát ra dù đã cố kiềm chế.
Ánh mắt hai người rơi lên người Ôn Ninh và Diệp Kiều.
Diệp Kiều đè nén sự căng thẳng trong lòng, vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Cháu chào chú Lục, chào dì Tần, cháu là Diệp Kiều ạ.”
“Dì Tần trông giống hệt mấy ngôi sao trên tạp chí ấy ạ, chú Lục cũng trẻ quá ạ.”
Ánh mắt cô ta hiện rõ sự ngưỡng mộ, nhìn hai người đầy nhiệt tình.
Ai mà không thích được khen, nụ cười trên mặt Tần Lan rõ ràng nở rộng hơn.
Trong đầu Ôn Ninh thoáng hiện lại tình tiết trong nguyên tác, cảm giác bị Diệp Kiều lấn át dường như vẫn còn lưu lại trong thân thể này.
Cô cũng vội vàng lên tiếng theo: “Cháu chào chú Lục, chào dì Tần, cháu là Ôn Ninh ạ.”
Lục Chấn Quốc khẽ gật đầu với cả hai: “Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của các cháu. Chú sẽ thay cha các cháu chăm sóc cho hai đứa.”
Ông vốn là người nghiêm túc, ít nói. Tuy bây giờ đã cố tỏ ra thân thiện, nhưng khí thế nghiêm nghị bẩm sinh vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Tần Lan sợ hai cô gái nhỏ sợ, liền mỉm cười nói: “Đừng đứng đây nữa, vào phòng khách ngồi nói chuyện. Sau này cứ coi nơi này như nhà mình, đừng khách sáo.”
Ôn Ninh và Diệp Kiều ngồi xuống ghế sofa, thím Trương mang ra hai cốc nước.
Ôn Ninh cầm chiếc cốc tráng men, uống một ngụm nước, thản nhiên quan sát bố cục trong nhà họ Lục.
Phòng khách sáng sủa, rộng rãi, bố cục vuông vắn.
Ở giữa là một bộ sofa da màu nâu, phía sau lưng sofa có phủ khăn trắng họa tiết hoa văn.
Đối diện là tủ tivi bằng gỗ, trên đó đặt một chiếc tivi hiệu Bắc Kinh, thiết kế cổ điển với viền bo tròn, bên trái là màn hình, bên phải là núm vặn chỉnh kênh đậm chất hoài cổ.
Sàn lát gỗ tự nhiên, tường trắng bốn phía, một bức treo tranh thư pháp, một bức treo ảnh chụp.
Là ảnh chụp gia đình bốn người, ai cũng có ngoại hình xuất sắc. Đặc biệt là hai chàng trai ở góc phải phía dưới, trông gần bằng tuổi nhau, gương mặt có nét giống nhau.
Một người mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như được tạc tượng, đúng chuẩn một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.
Người còn lại thì mày rậm mắt to, môi cong cong mang theo nụ cười nhàn nhạt, là kiểu mỹ nam ấm áp.
Chỉ nhìn là biết một người lạnh lùng, một người thân thiện.
Ôn Ninh nhìn gương mặt lạnh lùng quen thuộc đó, đôi mắt xinh đẹp bỗng mở to, đó chẳng phải… là người đã cứu cô trên tàu sao?!
Chẳng lẽ, người đó chính là một trong hai người con trai nhà họ Lục?
Thấy Ôn Ninh chăm chú nhìn ảnh, Tần Lan đi tới, mỉm cười giới thiệu: “Đây là con trai lớn của dì - Lục Tiến Dương, năm nay hai mươi lăm tuổi, là phi công. Hôm nay đơn vị phải huấn luyện nên không về được.”
“Còn người bên cạnh là con trai út – Lục Diệu, vừa tròn mười tám, đang ở trên lầu tìm đồ, lát nữa sẽ xuống.”
Lời của Tần Lan xác thực suy đoán trong lòng Ôn Ninh, cảm xúc trong cô đan xen đủ thứ, không nói nên lời.
Trong nguyên tác, hai người này chính là nguyên nhân khiến nguyên chủ khổ sở, cô ấy muốn leo cao nhưng không được, cuối cùng còn tự chuốc lấy bi kịch.
Đặc biệt là Lục Tiến Dương, ngay từ ngày đầu nguyên chủ bước chân vào nhà họ Lục, anh đã tỏ thái độ chán ghét vô cớ. Sau đó càng lạnh nhạt hơn, sống chủ yếu ở căn cứ, hiếm khi về nhà. Dù có gặp nguyên chủ cũng luôn lạnh như băng.
Thế nhưng với cô em gái khác là Diệp Kiều, dù mặt lạnh nhưng thái độ vẫn ôn hòa, cũng hoàn thành tốt vai trò của một người anh trai.
Về sau, nguyên chủ to gan tày trời, bắt đầu tính toán Lục Tiến Dương, dùng đủ mọi chiêu trò, muốn biến anh trai thành chồng, kết quả là đá phải tấm ván sắt, bị đuổi thẳng khỏi nhà họ Lục.
Thật ra, Ôn Ninh cũng hiểu tâm lý của nguyên chủ.
Ngày ngày sống chung với hai mỹ nam thế này, ai mà không dao động?
Có làm chút chuyện mộng mơ thì về tình cũng có thể tha thứ, chỉ tiếc nguyên chủ quá tham, không có năng lực mà lại mơ cao, chẳng khác nào ra khơi bắt cá mà không biết bơi.
Nhưng hiện tại Ôn Ninh đã xuyên vào đây, có bài học từ nguyên chủ, cô quyết định sẽ không dây vào hai anh em nhà họ Lục nữa.
Cô chỉ muốn ôm chặt cái đùi nhà họ Lục, bình yên sống qua ngày, đợi đến khi khôi phục kỳ thi đại học, cô sẽ thi đỗ vào một trường tốt, rồi được phân công đến một đơn vị nhà nước nhàn hạ có phúc lợi cao như ngành thuốc lá, điện lực. Dù có lấy chồng hay không, cũng có thể sống an nhàn nửa đời còn lại.
Đúng vậy, Ôn Ninh là một con cá mặn.
Nơi cô từng sống là một quốc gia đã bước qua giai đoạn phát triển kinh tế cao tốc, giờ đang chững lại, tỷ lệ sinh giảm mạnh, tỷ lệ thất nghiệp tăng vọt, sinh viên tốt nghiệp đầy rẫy, chẳng khác gì mớ rau ngoài chợ.
Thi công chức là con đường tốt nhất.
Trước khi xuyên sách, bốn người trong ký túc xá của Ôn Ninh đều đang ôn luyện cho kỳ thi công chức.
Nếu sớm muộn gì cũng phải thi công chức, Ôn Ninh cảm thấy, chi bằng bắt đầu sớm từ thập niên 70, phấn đấu lấy ngay một cái “bát sắt” để ổn định lâu dài.
Đợi đến lúc kinh tế suy thoái, cô đã có một khoản lương hưu kếch xù, thoải mái rong chơi khắp nơi.
Dù sao thì… cô chỉ có chí lớn đến thế thôi.
Còn về Lục Tiến Dương, Ôn Ninh thừa nhận, lúc trên tàu không biết thân phận của anh, cô đã có chút cảm tình. Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, thì là... crush!
Khiến người yêu thích.
Đặc biệt là anh còn cứu cô một mạng, có thêm bộ lọc ân nhân cứu mạng, ngọn lửa nhỏ trong tim cô cứ bập bùng thiêu đốt.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô đã trở thành cô em gái mà anh chán ghét nhất, tránh như tránh tà. Mà cô lại còn muốn bám trụ ở nhà họ Lục thật tốt, vậy thì chỉ còn cách… bóp chết ngọn lửa đó.
Phải chủ động tránh xa Lục Tiến Dương.
Không được chọc vào anh.
Nghĩ thông rồi, Ôn Ninh cũng chẳng còn vướng bận.
Nghiêng đầu nhìn sang, thấy Diệp Kiều cũng đang chăm chú nhìn ảnh gia đình, tay nắm chặt lấy cốc nước, không biết đang nghĩ gì.
Trong lòng Ôn Ninh lại cảm thán, nữ chính đúng là khác biệt, chẳng cần làm gì cũng có nữ phụ tự dâng tới làm nền, mọi điều tốt đẹp cứ thế xoay quanh cô ta.
Ôn Ninh và Diệp Kiều đều mang tâm sự riêng, còn Tần Lan đứng một bên cũng chẳng hề bình tĩnh.

Bình Luận

0 Thảo luận