Anh nhẹ nhàng hỏi tôi, có thể đừng ly hôn không?
Khi ấy, tôi đã nhẫn tâm từ chối một cách phũ phàng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc người đàn ông này đã phải kìm nén đến nhường nào. Vì để bảo vệ tôi mà anh phải từng bước thực hiện hết những nhiệm vụ nhục nhã đó…
Để rồi đến khi tưởng rằng cuối cùng đã có thể yên ổn thì lại bị tôi ép đến Cục Dân chính ly hôn.
Ngày hôm đó, khi ở trên đỉnh núi, lúc anh nhìn tôi liều mạng chỉ để rời xa anh, tâm trạng anh…
Rốt cuộc, lúc ấy anh cảm thấy như thế nào?
Tôi không dám nghĩ.
26
Sau khi bị giam lỏng một tuần, Tạ Từ lái xe đưa tôi đến b/ệ/n/h viện.
Nguyên nhân là vì khi tôi tỉnh dậy lúc sáng nay thì thấy bụng hơi đau, thậm chí còn có một chút m/a/u rỉ ra.
Suốt cả quãng đường, Tạ Từ lái xe vô cùng cẩn thận.
Người đàn ông từng điều khiển mô tô lao vun v/u/t như sắp cất cánh bay lên trời, vậy mà giờ lại lái chiếc xe thương vụ chạy chậm đến đáng thương.
Thực ra, tôi đoán được anh đang sợ điều gì.
Chỉ là tôi không nói ra mà thôi.
Buổi kiểm tra diễn ra suôn sẻ.
Chúng tôi ở trên hành lang b/ệ/n/h viện, nhìn chằm chằm vào hình ảnh siêu của một sinh linh bé nhỏ còn chưa thành hình kia, đứng ngẩn người rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=17]
Cuối cùng, Tạ Từ cẩn thận cất tờ giấy đi.
Trên đường lái xe về nhà, anh hỏi tôi muốn ăn gì.
"Ừm…"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng lúc đó, khi xe đang chuẩn bị chạy đến ngã tư, khóe mắt tôi chợt thấy một chiếc xe đang vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía chúng tôi với tốc độ kinh hoàng!
"Khương Nam!"
Dường như đối phương đã có chuẩn bị từ trước, tốc độ nhanh đến mức không thể né tránh.
Vào khoảnh khắc hai xe va chạm, Tạ Từ dốc hết sức bẻ lái, dùng vị trí ghế lái để hứng trọn cú đ/â/m ấy.
Tiếng va chạm k/h/u/n/g k/h/i/e/p vang lên.
Cơn đau quặn thắt khiến tôi có cảm giác như các cơ quan n/o/i t/a/n/g đều bị xô lệch vị trí.
Trong cơn choáng váng, tôi cố gắng ôm chặt lấy bụng mình.
"Tạ Từ…"
Anh không có phản ứng.
Tôi khó khăn xoay đầu, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suốt đời không thể nào quên.
Người đàn ông nóng nảy, lúc nào cũng cau có ấy, giờ đây đang cuộn tròn trong buồng lái, c/o t/h/e méo mó một cách nghiêm trọng, toàn thân bê bết m/a/u.
Đau quá.
Toàn thân tôi đều cảm thấy d/a/u d/o/n, nhưng trái tim còn đau hơn, đau đến mức không thể thở nổi.
Tôi vươn tay muốn chạm vào Tạ Từ nhưng anh đang bị kẹt cứng trong ghế lái, một ngón tay cũng không động đậy được.
"Tạ Từ…"
Giọng tôi run rẩy đến tột độ.
Khóc không phải cách giải quyết vấn đề nhưng bây giờ đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, ngoài khóc thì tôi chẳng biết làm gì khác.
Tôi thực sự đã khóc đến mức đánh thức anh.
Anh mở mắt nhìn tôi, mắt trái bị m/a/u chảy che khuất, trông vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tôi, giọng nói yếu ớt. Dường như từng từ từng chữ đều Tạ Từ nói ra đều đang rút cạn sinh lực anh:
"Đừng… khóc…"
Anh muốn giơ tay lau nước mắt cho tôi nhưng cánh tay phải gần tôi nhất lại buông thõng một cách bất lực, không thể nhấc nâng lên được.
Thậm chí, anh còn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên, anh nhắc đến hệ thống trước mặt tôi.
"Thứ hệ thống… c/h/e/c tiệt gì chứ… Anh muốn em sống… em nhất định… sẽ sống…"
Anh cười.
"Đừng khóc… Anh thắng rồi."
Tôi bỗng nhiên òa khóc nức nở.
Cuối cùng, tôi cũng đoán được tại sao dạo gần đây Tạ Từ lại hay thất thần như vậy.
Từ đầu đến cuối, những nhiệm vụ mà hệ thống giao cho anh luôn là lạnh nhạt tôi, s/ỉ n/h/ụ/c tôi và đi lấy lòng Diệp Tư Kỳ.
Và nhiệm vụ cuối cùng lại phải thực hiện vào hôm chúng tôi bị b/ắ/t c/ó/c.
Vậy nên, lựa chọn cuối cùng mà hệ thống giao cho Tạ Từ chính là anh phải đưa ra lựa chọn trong vụ b/ắ/t c/ó/c ấy.
Nếu anh không cứu tôi, tôi sẽ c/h/e/c trong tay Hồng Thần.
Nhưng nếu anh cứu tôi, đồng nghĩa với việc làm trái hệ thống, nhiệm vụ thất bại.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận