Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NẾU BIẾT TRƯỚC

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-07-04 17:29:10
25

Tôi cứ ngỡ Tạ Từ đã rời đi.

Nhưng hóa ra.

Anh đã giam lỏng tôi trong căn phòng b/ệ/n/h này.

Không một ai được phép đến thăm, kể cả ba mẹ tôi. Mà ba mẹ tôi… cũng thực sự chưa từng đến. Dù sao thì, đối với họ, trong lúc tập đoàn đang gặp khủng hoảng thì việc có thể làm hòa với nhà họ Tạ quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng nên đã yêu cầu xuất viện nhưng bị từ chối.

Ban đầu, Tạ Từ còn nhờ bác sĩ và y tá cản tôi lại.

Về sau, anh thậm chí còn không thèm che giấu nữa, ngày đêm ở bên cạnh tôi.

Tôi yêu cầu anh thả tôi đi.

Nhưng anh không chịu.

"Tại sao g/i/a/m g/i/ữ tôi?"

Anh im lặng. Nhưng trong lòng lại lặng lẽ trả lời:

"Vì để cứu em."

"Thả tôi ra."

Tạ Từ lắc đầu.

"Tạ Từ." Tôi ngước nhìn anh.

"Chúng ta đã ly hôn rồi. Việc anh làm bây giờ được xem là g/i/a/m g/i/ữ trái phép. Nếu anh còn muốn giữ lại chút thể diện cho cả hai thì hãy thả tôi đi."

"Nếu không, tôi sẽ hận anh."

Tạ Từ nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ cười một tiếng.

"Vậy thì cứ hận đi."

Nhưng trong lòng anh ta lại vang lên một câu nói khác.

"Hận cũng còn hơn là c/h/e/c."

Tôi thật sự không hiểu nổi Tạ Từ định làm gì nữa.

Nhưng tôi không thể thoát ra ngoài.

Không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào, cả b/ệ/n/h viện tư này đều là người của Tạ Từ.

Cuộc đời tôi, đây là lần thứ hai bị giam cầm.

Mà lần này, là do Tạ Từ ban tặng.

Sau khi bị nhốt suốt mấy ngày, càng ngày tôi càng trở nên cáu kỉnh.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=15]


Khi tâm trạng không tốt, tôi bắt đầu đ/ậ/p p/h/á đồ đạc trong phòng.

Nhưng mỗi lần như thế sẽ lại có người đến dọn dẹp rồi thay vào đó những món đồ mới.

Tạ Từ ngăn tôi lại.

Tôi lập tức lên tiếng mắng anh, thậm chí còn c/ắ/n anh.

Nhưng anh chưa bao giờ né tránh.

Chỉ yên lặng chịu đựng.

Cho đến khi tôi hoàn toàn sụp đổ, gào lên chất vấn rốt cuộc anh muốn làm gì, Tạ Từ chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng:

"Chuộc tội."

Nhưng tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc đây là kiểu chuộc tội gì.

Sau vài ngày ở b/ệ/n/h viện, Tạ Từ đưa tôi về nhà.

Là ngôi nhà của chúng tôi trước đây.

Người của anh luôn canh giữ bên ngoài biệt thự, sợ tôi bỏ trốn.

Tạ Từ gần như không rời khỏi tôi dù chỉ một giây, thậm chí anh còn thức trắng suốt đêm.

Chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau.

Tôi không muốn để ý đến anh, mà anh cũng hiếm khi mở lời.

Hai kẻ từng nổi danh là những người quậy phá nhất giới thượng lưu Bắc Kinh, giờ lại trầm lặng đến mức đáng sợ.

Tôi đã thử trốn đi nhiều lần nhưng đều thất bại.

Sau khoảng thời gian dài giằng co đến kiệt sức, tôi bắt đầu từ bỏ.

Cho đến khi…

Suốt hai ngày liên tiếp, Tôi luôn cảm thấy buồn nôn. Sau đó, tôi chợt nhớ ra đã rất lâu rồi bà dì không ghé thăm.

Tôi lấy que thử thai ra kiểm tra.

Hai vạch đỏ rực hiện lên rõ ràng.

Tạ Từ cũng nhìn thấy.

Nhưng anh chỉ đứng sững tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn dán chặt vào que thử thai trên tay tôi, không có bất kỳ phản ứng nào.

Không kinh ngạc.

Không vui mừng.

Không chán ghét.

Không có gì cả.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào que thử thai, đôi mắt trống rỗng.

Ánh mắt thoáng lộ ra một thứ cảm xúc khó có thể diễn tả.

Giống như t/u/y/e/t v/o/ng.

Tôi chưa từng hiểu được ánh mắt ấy.

Mãi cho đến khi…

Hôm sau, khi Tạ Từ ngủ gục trên ghế sofa trong thư phòng, tôi vô tình lật được quyển nhật ký của anh.

Cuốn sổ dày cộm, từng trang đều chi chít chữ viết.

Là nét chữ của Tạ Từ.

Dù biết đọc nhật ký của người khác là không đúng nhưng tôi thực sự quá tò mò về hệ thống quái quỷ kia.

Rốt cuộc thì nó có thật không?

Điều này liên quan trực tiếp đến mối quan hệ giữa tôi và anh.

Nếu anh thực sự có nỗi khổ riêng, tôi có thể tha thứ.

Nhưng nếu tất cả đều là do Tạ Từ cố ý thì dù tôi có yêu anh đến đâu, tôi cũng sẽ không để bản thân tiếp tục chịu nhục.

Tôi hít sâu một hơi rồi mở trang nhật ký đầu tiên.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận