"Anh Từ, nhà em bị cúp điện rồi…"
Cô ta nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu ớt, than thở rằng bản thân đã sợ hãi đến mức nào:
"Anh Từ, anh có thể qua đây với em không?"
Tôi nhìn chằm chằm về phía Tạ Từ.
Nến đã cháy được một lúc nhưng điều ước của tôi vẫn chưa kịp nói hết.
Nhưng anh vẫn đứng dậy, giọng dịu dàng nói với người ở đầu dây bên kia:
"Được."
Sau đó, Tạ Từ thật sự rời đi.
Điều ước của tôi mới chỉ nói được một nửa, có lẽ… đã không còn giá trị.
Đêm hôm đó, sau khi Tạ Từ rời đi, tôi vô cảm c/a/t một miếng bánh kem bỏ vào miệng.
Ngọt đến phát ngấy. Thậm chí, nó ngấy đến mức khiến tôi muốn buồn nôn.
Nhưng tôi vẫn cố gắng nuốt hết.
Phần bánh còn lại nằm trên bàn suốt cả đêm, cho đến khi lớp kem từ từ sụp xuống, trở nên nhão nhoét.
Cũng giống như cuộc hôn nhân vừa mới bắt đầu giữa tôi và Tạ Từ.
…
Lại thêm mấy ngày không gặp Tạ Từ.
Lần gặp lại là trong bữa cơm hai bên gia đình tổ chức để bàn chuyện hôn sự.
Nhưng Tạ Từ lại dẫn theo Diệp Tư Kỳ.
Cô ta mặc một chiếc váy sáng màu, tóc buộc hờ hững, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Dáng người nhỏ nhắn gầy gò, đi sát phía sau Tạ Từ với vẻ rụt rè.
"Chào bác trai, bác gái."
Cô ta nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.
Cô ta và Tạ Từ là thanh mai trúc mã, tất nhiên cũng rất thân quen với ba mẹ anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, sắc mặt hai ông bà lập tức trầm xuống, thậm chí còn chẳng thèm đáp lại.
Sắc mặt ba mẹ tôi thì càng khó coi hơn.
Không phải vì tôi, mà là vì thể diện của nhà họ Khương.
"Rầm!"
Ba tôi d/a/p mạnh xuống bàn, giận dữ quát:
"Tạ Từ! Hôm nay hai nhà bàn chuyện cưới xin, cậu mang theo người phụ nữ khác là có ý gì?"
Sắc mặt Tạ Từ vẫn không thay đổi:
"Tư Kỳ không khỏe, tôi không yên tâm nên đưa cô ấy theo."
Anh vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Diệp Tư Kỳ, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình.
"Cô ấy rất ngoan, sẽ không làm phiền mọi người bàn chuyện."
"Mọi người cứ tiếp tục đi."
Từ đầu đến cuối, Tạ Từ không hề nhìn tôi lấy một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=8]
15
Trong bữa tiệc bàn chuyện cưới xin, Tạ Từ ngang nhiên dẫn thanh mai trúc mã của mình đến, thậm chí còn để cô ta ngồi vào giữa tôi và anh. Đây rõ ràng là một cú tát thẳng vào mặt nhà họ Khương.
Chỉ vì hành động bốc đồng của Tạ Từ mà ngay tại bàn tiệc, ba anh đã thẳng tay nhường một thương vụ trị giá hàng trăm triệu.
Mẹ anh cũng nhân lúc đó nói vài câu nhẹ nhàng để xoa dịu không khí vì vậy ba mẹ tôi mới tạm thời cho qua.
Không một ai.
Không một ai quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi, Khương Nam, công chúa nhỏ của giới thượng lưu Bắc Kinh, nổi tiếng kiêu ngạo và ngang tàng.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi là kẻ được nuông chiều đến mức trở nên hư hỏng.
Nhưng thực ra thì hoàn toàn ngược lại.
Thực ra, mỗi lần tôi "kiêu ngạo" đều là một phần trong cuộc đấu trí thương mại giữa ba mẹ tôi và những gia đình khác. Tôi có nhiệm vụ phải ngạo mạn, phải phô trương, phải thử thách đối phương.
Lâu dần, tôi thực sự biến bản thân trở thành cái hình tượng được dựng sẵn đó.
Tôi uống r/u/o/u s/a/y khướt, ngang ngược, mê đua xe, thích nhảy dù, đam mê các môn thể thao mạo hiểm.
Chỉ cần là thứ k/i/c/h th/i/ch.
Tôi đều thích.
Bao gồm cả Tạ Từ.
Ban đầu, anh là mục tiêu ba mẹ tôi nhắm đến và cũng là người mà tôi muốn chinh phục.
Trước khi gặp mặt, tôi đã âm thầm điều tra về anh vô số lần.
Nhưng càng tìm hiểu, tôi lại càng không thể kiềm chế bản thân mà ngày càng lún sâu hơn.
Vậy nên, tôi vui vẻ đồng ý đính hôn rồi nhanh chóng cùng anh đăng ký kết hôn.
Rồi bây giờ.
Ngay trong bữa tiệc gia đình trước thềm hôn lễ, tôi đã bị Tạ Từ t/á/t thẳng vào mặt.
Diệp Tư Kỳ ngồi ngay bên cạnh tôi, không ngừng giờ trò…
Lúc thì cô ta gắp thức ăn cho Tạ Từ, lúc lại rót nước cho anh, thậm chí còn bóc một con tôm rồi định đút tận miệng cho anh ăn.
Tôi vốn không muốn để ý nữa nhưng cô ta cứ liên tục kiếm chuyện.
Những lời lẽ thảo mai của cô ta khiến tôi cảm thấy buồn nôn, suýt chút nữa không nhịn được mà ói ra bàn.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận