Đa số mọi người chỉ dám tức giận trong lòng, không ai dám nói ra, cùng lắm chỉ dám lén c/h/ử/i r/ủ/a sau lưng tôi để xả cơn giận.
Thế mà giờ đây, thấy tôi cứ im lặng không phản ứng, có vài kẻ ỷ vào sự quen biết với Tạ Từ, bắt đầu lên tiếng chế giễu tôi.
Một chàng trai đứng gần Tạ Từ nhất giơ tay vỗ vai anh rồi cười nói:
"Anh Từ, nghe nói dạo này Khương Nam nghe lời anh lắm, hay là cho bọn em xem thử đi?"
Cậu ta cười khẩy:
"Em thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh công chúa nhỏ của chúng ta quỳ gối cúi đầu…"
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tạ Từ đ/ấ/m thẳng một cú vào mặt khiến cậu ta lập tức ngã lăn ra đất.
Một tiếng rên nặng nề vang lên.
Tên đàn ông đó ngã sõng soài trên mặt đất, suýt nữa còn làm đổ cả chiếc mô tô bên cạnh.
Sắc mặt Tạ Từ u ám, anh giơ tay phủi nhẹ chỗ vừa bị người khác chạm vào, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi ghét nhất là có người đụng vào tôi."
Nhưng theo tôi nhớ thì Tạ Từ vốn không mắc b/ệ/n/h sạch sẽ, cũng chẳng có thói quen cấm người khác chạm vào mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=6]
12
Khi tôi nhìn về phía Tạ Từ, Diệp Tư Kỳ bước lên trước một bước.
Không lệch một ly.
Vừa vặn chắn ngay tầm mắt của tôi.
Cô ta tỏ ra vô cùng đắc ý, cố tình nắm lấy tay Tạ Từ ngay sau khi anh tuyên bố bản thân ghét bị người khác chạm vào.
"Anh Từ, đừng giận mà."
Cô ta lắc lắc tay anh, nũng nịu nói:
"Em đói rồi, hay là… em mời mọi người đi ăn khuya nhé?"
Tạ Từ vẫn chưa nguôi cơn giận.
Thấy cô ta làm nũng, anh nén giận, cười nhạt:
"Để anh mời."
Từ đầu đến cuối, anh không hề gạt tay Diệp Tư Kỳ ra.
Mọi người ở đây đều rất biết điều. Sau sự cố vừa rồi, chẳng ai dám hó hé gì nữa, ai nấy đều rối rít hùa theo.
Từng nhóm ba bốn người lần lượt leo lên xe mô tô.
Chỉ có mình tôi lạc lõng đứng đó một mình.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn Diệp Tư Kỳ ngồi lên yên sau xe Tạ Từ, hai tay vòng qua eo anh.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Tạ Từ.
Chỉ có anh là nhìn sang hướng khác.
"Chị Khương Nam."
Diệp Tư Kỳ nhìn tôi với vẻ áy náy:
"Em ngồi đây có vẻ không ổn lắm nhỉ?"
Tôi nghiêng đầu, nhìn cô ta.
"Biết mà vẫn hỏi?"
"…" Cô ta nghẹn lời, tỏ ra uất ức rồi giả vờ buông tay định xuống xe.
"Chỉ là em hơi khó chịu trong người một chút thôi, nhưng không sao đâu. Vậy em xuống xe nhé, chị ngồi sau anh Từ đi…"
Miệng thì nói vậy nhưng tay cô ta vẫn ôm chặt lấy eo Tạ Từ, chẳng có dấu hiệu nào là sắp buông ra.
Ngay khoảnh khắc cô ta định rời khỏi yên xe.
Tạ Từ đột nhiên nắm chặt cổ tay cô ta.
Gương mặt đẹp trai của anh u ám đến đáng sợ:
Anh nhíu mày:
"Em cứ ngồi đó đi."
Nói xong, Tạ Từ liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu lạnh lùng:
"Cô đến đây thế nào thì về thế ấy."
Tôi c/ắ/n c/h/ặ/t môi, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng rồi nói với anh:
"Tạ Từ, lúc tôi đến đã bảo tài xế về rồi."
"Bây giờ anh bỏ tôi lại đây, nửa đêm thế này, tôi chỉ có thể tự đi bộ xuống núi."
Tối nay, tôi không nghe thấy lấy một âm thanh nào trong lòng Tạ Từ.
Tôi bắt đầu cảm thấy không chắc chắn.
Cái gọi là năng lực đọc tâm kia, chỉ là một khoảnh khắc lóe lên rồi vụt tắt hay ngay từ đầu chỉ là ảo giác của tôi?
Khi nói chuyện, tôi chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt Tạ Từ, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở trong biểu cảm của anh.
Nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng có chút cảm xúc nào.
Hai giây sau.
Anh bật cười, trong ánh mắt ngoài vẻ giễu cợt ra thì chẳng còn bất kỳ điều gì khác.
"Không phải cô từng nói có thể làm tất cả vì tôi sao?"
"Vậy thì đi bộ xuống núi đi, để tôi xem thành ý của Khương tiểu thư đến đâu."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận