Tôi lười đôi co với Diệp Tư Kỳ về chuyện này, đang định xoay người rời đi nhưng lại bị cô ta chặn lại.
"Hay là chị cầu xin em đi, em sẽ dỗ dành anh Từ để sau này anh ấy đối xử với chị tốt hơn. Chị thấy thế nào?"
Tôi không nhịn được mà nhíu mày.
"Đừng nói nữa."
Tôi đưa tay xoa xoa n/g/u/c: "Cô làm tôi buồn nôn quá."
"Cô ăn phân à? Sao miệng thối thế?"
Tôi cầm lấy chiếc kính râm trong tay cô ta, đánh giá qua rồi nói: "Đừng tưởng mua vài món đồ hiệu, mặc vài bộ quần áo là có thể trở thành tiểu thư danh giá thật sự."
"Cô có biết tại sao người kết hôn với Tạ Từ là tôi mà không phải là cô không?"
Tôi mỉm cười, gài chiếc kính râm vào cổ áo cô ta.
"Cô ăn thêm chút phân nữa đi thì tôi sẽ nói cho cô biết."
6
Khi tôi đến công ty của Tạ Từ, Diệp Tư Kỳ đang khóc lóc như hoa lê trong mưa ở văn phòng của anh.
Trên má cô ta còn in hằn một dấu tát rất rõ ràng.
Vẫn là chiêu cũ rích ấy, cô ta nói là tôi đ/á/n/h.
Tạ Từ đứng bên cạnh cô ta, lạnh lùng chất vấn tôi tại sao lại đ/á/n/h cô ta.
Nhưng trong đầu tôi lại vang lên tiếng anh vỗ tay hoan hô:
"Vợ đ/á/n/h hay lắm! Anh ghét nhất mấy loại trà xanh dính người này."
Không biết tại sao, mỗi lần nghe được tiếng lòng của Tạ Từ là tôi lại muốn bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=3]
Tôi giả vờ ấm ức đi rồi đến trước mặt Diệp Tư Kỳ.
Cô ta tưởng tôi sắp xin lỗi.
Nhưng không, tôi giơ tay lên, thẳng tay t/á/t cô ta thêm một cái thật mạnh.
"Dù sao cô cũng đã đổ cho tôi đ/á/n/h cô rồi. Vậy nếu tôi không đ/á/n/h thật thì phí quá."
Diệp Tư Kỳ thoáng sững người. Sau đó, cô ta lập tức ôm lấy cánh tay Tạ Từ rồi bật khóc nức nở.
Tạ Từ nhíu mày, vừa an ủi cô ta một cách thờ ơ vừa lo lắng trong lòng:
"Tay vợ có đau không nhỉ?"
Thế nhưng, dưới sự x/u/i g/i/u/c của Diệp Tư Kỳ, Tạ Từ vẫn lạnh lùng mắng tôi một trận.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Tay đau."
Sự lạnh lẽo trong mắt Tạ Từ lập tức tan biến.
Anh vội vã lục ngăn kéo tìm t/h/u/ố/c rồi cẩn thận bôi t/h/u/ố/c cho tôi nhưng miệng thì vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng.
"Bôi t/h/u/ố/c xong rồi thì cút đi."
Trong lòng tôi âm thầm chửi anh ba trăm sáu mươi lần nhưng ngoài mặt vẫn nở một nụ cười nhạt: "Được, vậy tôi về nhà nấu cơm đợi anh nhé."
Khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi nghe thấy Diệp Tư Kỳ hẹn anh đi ăn tối sau khi tan làm.
Tạ Từ lạnh nhạt trả lời: “Không đi, tối có việc rồi.”
7
Bảy giờ tối.
Lần đầu tiên tôi vào bếp, nấu cả một bàn đầy những món ăn nhưng chẳng có chút sắc, hương, vị nào ra hồn.
Lúc Tạ Từ bước vào cửa, trong mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, gương mặt cũng không giấu nổi sự vui mừng.
"Vợ anh đảm đang quá! Anh yêu em c/h/e/c mất!"
"Cảm ơn vợ yêu!"
Nhưng chưa đầy hai giây sau, anh đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, bước về phía tôi, đưa mắt nhìn những món trên bàn một lượt rồi lạnh lùng chế giễu:
"Nhà này không có giúp việc à?"
"Những thứ này ăn được sao?"
Đã phải nhịn suốt cả một ngày, cơn giận trong lòng tôi chợt bùng lên.
"Cũng đúng."
Tôi hờ hững đáp một câu rồi cầm lấy đĩa thức ăn đổ thẳng vào thùng rác.
"Không ăn được thì đổ hết đi."
Tạ Từ đứng sững bên bàn ăn.
Trong đầu tôi lập tức vang lên tiếng gào rú một cách bất lực của anh.
"Đừng đổ!"
"Huhu, món vợ anh nấu, anh còn chưa được ăn miếng nào…"
"Cái hệ thống c/h/e/c tiệt này, sớm muộn gì ông đây cũng xử nó!"
Cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, tôi lê đôi dép đi thẳng lên lầu.
Tạ Từ lặng lẽ đi theo sau.
Vào đến phòng ngủ, tôi mặc kệ anh, nằm sấp xuống giường. Đúng lúc đó, điện thoại tôi bỗng rung lên một cái.
Là tin nhắn từ một người chị em thân thiết, kèm theo đó là một đường link tin tức.
Tôi mở ra xem, Trên bài báo là hình ảnh của tôi, còn tiêu đề thì được in đậm vô cùng chói mắt:
"Công chúa nhỏ hóa thân thành kẻ cuồng ngược, cô gái nịnh bợ số một giới thượng lưu Bắc Kinh!"
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận