Chỉ là không ai dám bàn tán quá nhiều.
Sau khi nhẫn nhịn suốt ba ngày, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa nên quyết định tự mình ra ngoài tìm người chồng hợp pháp của mình.
Đêm hôm đó.
Tôi tìm thấy Tạ Từ dưới chân núi.
Lúc tôi đến, anh đang đua xe với người ta, số tiền c/ư/ợ/c cao đến mức ai nghe cũng phải há hốc mồm.
Hơn nữa…
Lúc tôi đến, Diệp Tư Kỳ đang ngồi sau lưng Tạ Từ và vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
10
Chiếc mô tô của anh lao vút qua ngay trước mặt tôi.
Diệp Tư Kỳ đã nhìn thấy tôi.
Cô ta đội mũ bảo hiểm, chỉ để lộ một đôi mắt. Lúc lướt ngang qua tôi, khi chạm mắt với tôi, khóe mắt cô ta cong lên lộ rõ ý cười.
Trong ánh mắt sáng rực ấy của cô ta tràn ngập sự k/h/i/e/u khích.
Tôi không nói gì, chỉ yên lặng chờ Tạ Từ hoàn thành cuộc đua.
Trận đấu kết thúc, Tạ Từ giành chiến thắng áp đảo, thậm chí còn phá vỡ kỷ lục trước đó của thành phố.
Theo lý mà nói, lẽ ra mọi người phải reo hò chúc mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=5]
Nhưng lúc này, cả đám chỉ đứng im lặng, vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái.
Tôi đứng giữa đám đông, chậm rãi tiến lên phía trước.
"Bốp bốp…"
Là tiếng vỗ tay của tôi.
"Tạ Từ, chúc mừng anh nhé."
Tạ Từ lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì, trong lòng cũng chẳng có chút âm thanh nào.
Anh đưa tay đặt lên eo Diệp Tư Kỳ rồi đỡ cô ta xuống xe.
Ánh mắt lạnh đến thấu x/u/o/n/g của anh nhanh chóng lướt qua tôi.
Thậm chí, anh còn không thèm đáp lại lời tôi, ngay cả trong lòng cũng không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Tôi bỗng cảm thấy hơi bất an.
Dù Tạ Từ có bị hệ thống ép buộc phải lạnh nhạt với tôi đi chăng nữa thì ít nhất trong lòng anh vẫn phải lẩm bẩm vài câu mới đúng chứ?
Trong sự im lặng kỳ lạ, cuối cùng Diệp Tư Kỳ lại là người lên tiếng trước.
Cô ta tháo mũ bảo hiểm ra rồi tiến lên một bước về phía tôi.
"Chị Khương Nam, chị đừng giận nhé. Là do dạo này tâm trạng em không tốt nên mới năn nỉ anh Từ đi cùng em thôi."
Gương mặt cô ta trông vô cùng vô tội, thậm chí cô ta còn khẽ đẩy vào lưng Tạ Từ.
"Anh mau giải thích với chị Khương Nam đi."
Tạ Từ cầm mũ bảo hiểm trong tay, dường như chẳng muốn nhìn tôi dù chỉ một cái.
"Giải thích cái gì?"
Một cơn gió bỗng thổi qua.
Anh treo mũ bảo hiểm lên tay lái xe máy rồi tiện tay vén lọn tóc bị gió thổi tung của Diệp Tư Kỳ ra sau tai.
Động tác rất nhẹ nhàng.
Từ góc độ của tôi nhìn qua, dường như động tác đó còn mang theo một chút sự cưng chiều.
"Dù sao cũng là cô ta tự bám lấy tôi mà."
Tạ Từ khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt, mang theo sự chế nhạo vô cùng rõ ràng.
"Hôn nhân này là do cô ta tự cầu lấy, bây giờ có khổ thì cũng phải tự chịu, rất công bằng.”
Tôi đứng sững tại chỗ.
Điều khiến tôi sững sờ không phải là lời nói của Tạ Từ mà là…
Sau khi anh thốt ra những lời cay nghiệt đó, tôi đã không còn nghe thấy tiếng lòng của anh nữa.
Một chữ cũng không.
11
Tôi đứng lặng tại chỗ, thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào.
Tôi còn bắt đầu nghi ngờ…
Liệu có phải hôm đó tôi chưa tỉnh r/u/o/u nên đã sinh ra ảo giác rằng mình có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Từ không?
Dù sao thì, ngay cả khi đó, tôi cũng chỉ nghe thấy mỗi tiếng lòng của anh mà thôi.
Đã mấy ngày không gặp, tôi cũng không có cách nào kiểm chứng năng lực này.
Hôm nay gặp lại, đã nửa ngày trôi qua rồi nhưng tôi vẫn không nghe thấy bất cứ suy nghĩ nào của Tạ Từ.
Trong đầu tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Nhìn tôi mất hồn mất vía, những người xung quanh bắt đầu lên tiếng châm chọc.
"Xem ra tin tức nói đúng rồi nhỉ. Đúng là tình yêu vĩ đại thật đấy, có vẻ như giờ Khương tiểu thư cũng biến thành một con chó trung thành rồi."
"Anh Từ lợi hại thật, thuần phục được cả công chúa nhỏ của giới thượng lưu Bắc Kinh."
"... "
Suốt hai mươi năm qua, tôi vốn nổi tiếng là người kiêu căng, tùy hứng, ngang ngược hống hách.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận