Trong thoáng chốc, tôi nhớ lại khung cảnh vô cùng vui vẻ của bản thân khi cùng anh đi đăng ký kết hôn, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười đến mức chua xót.
Đám cưới được tổ chức vô cùng xa hoa, khách mời toàn là thương gia danh tiếng hoặc quan chức quyền quý.
Ai nấy đều giả vờ vui vẻ chúc phúc. Thậm chí, khi nhắc đến tôi và Tạ Từ, họ còn dùng những lời khách sáo như "trai tài gái sắc".
Còn Tạ Từ thì sao?
Là chú rể, nhưng anh lại có vẻ không tập trung lắm.
Lúc ba tôi đặt tay tôi vào tay anh, anh nhíu mày, nhìn như đang ôm cả đống tâm sự nặng nề.
Cho đến khi…
Anh nhìn thấy Diệp Tư Kỳ bước vào.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội đỏ rực, nổi bật đến lố bịch, vừa xuất hiện đã thu h/u/t không ít ánh nhìn.
Cô ta tiến đến bàn tiệc gần sân khấu nhất rồi ngồi xuống.
Ánh mắt cô ta khóa c/h/ặ/t vào người Tạ Từ đang ở trên sân khấu.
Tạ Từ cũng đang nhìn cô ta, bàn tay buông thõng bên hông của anh s/i/ế/t c/h/ặ/t lại như thể đang cân nhắc một quyết định quan trọng.
Người chủ trì trên sân khấu không để ý đến những chi tiết đó, vẫn tiếp tục dẫn dắt buổi lễ.
Trước mặt toàn thể quan khách, người chủ trì cất giọng sang sảng…
"Chú rể, anh có đồng ý lấy người con gái trước mặt làm vợ, mãi mãi yêu thương, trân trọng, bảo vệ cô ấy đến suốt đời không?"
Một giây.
Hai giây.
Tạ Từ không trả lời.
Anh đang nhìn Diệp Tư Kỳ dưới khán đài.
Mọi người bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng, những tiếng xì xào bàn tán ngày một nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=10]
Tôi quay đầu nhìn anh.
Ở khoảng cách gần, tôi nhận ra trên mu bàn tay Tạ Từ đã nổi gân xanh vì siết quá chặt.
Anh đang đưa ra một quyết định gì đó.
Người chủ trì thấy không ổn, bèn lặp lại câu hỏi và thấp giọng nhắc nhở:
"Chú rể, anh có đồng ý không?"
Hai giây sau, cuối cùng tôi cũng nghe được bốn chữ đó.
"Tôi không đồng ý."
Do chính miệng Tạ Từ nói ra.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng chẳng khác nào một cái t/á/t giáng thẳng vào mặt tôi.
Trước mặt tất cả quan khách, anh vứt bỏ tôi rồi sải bước rời khỏi sân khấu.
"Tạ Từ."
Tôi đột nhiên lên tiếng, bước chân anh thoáng khựng lại.
"Xin lỗi."
Anh không quay đầu lại, giọng nói hơi khàn khàn.
"Không cần xin lỗi."
Tôi cười nhạt rồi bước lên trước, ném bó hoa cưới trong tay về phía Tạ Từ.
Bó hoa d/a/p vào người anh rồi rơi xuống đất.
Cánh hoa rơi lả tả, vương v/a/i khắp nơi.
"Bởi vì, là tôi không cần anh nữa.
Đám cưới hủy bỏ. Chúng ta kết thúc rồi."
18
C/o t/h/e Tạ Từ cứng đờ rất lâu.
Sau đó.
Anh cúi xuống, nhặt bó hoa rơi dưới đất lên, khẽ gật đầu rồi rời khỏi sân khấu.
Anh bước đến bên Diệp Tư Kỳ.
Cô ta thậm chí không cần nói một lời vẫn có thể cướp chú rể của người khác đi một cách dễ dàng .
"Chị Khương Nam, xin lỗi nhé. Em biết làm vậy có lẽ không được đúng đắn cho lắm, nhưng—"
Cô ta ngẩng cao đầu, đôi mắt tràn đầy sự đắc ý khi nhìn tôi.
"Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba. Em và anh Từ thật lòng yêu nhau, còn cuộc hôn nhân sắp đặt của hai người vốn dĩ chẳng có chút tình cảm nào."
Nói xong, cô ta khoác tay Tạ Từ rồi quay lưng bỏ đi.
Cả sảnh tiệc lập tức náo loạn.
Tôi đứng trên sân khấu, khoác lên người bộ váy cưới xa hoa, trông chẳng khác gì một tấm phông nền lộng lẫy.
Nhưng.
Tôi, Khương Nam, chưa bao giờ có ý định làm nền của bất kỳ ai.
Ngay trong ngày hôm đó, hôn lễ như một trò hề này đã leo thẳng lên hot search.
Tất cả đều do tôi sắp đặt.
Tôi đã đoán trước được Diệp Tư Kỳ sẽ đến, cũng lường trước được cô ta sẽ giành lấy Tạ Từ giữa lễ cưới. Nếu có gì nằm ngoài dự tính thì có lẽ chính là thái độ của Tạ Từ.
Tôi biết anh sẽ chọn đi theo cô ta.
Nhưng tôi không ngờ, anh lại bỏ đi dễ dàng đến vậy.
Đứng trước một sự lựa chọn, đối phương thậm chí còn chưa nói gì, vậy mà anh đã vội vã đầu hàng.
Cái danh tiểu thiếu gia nhà họ Tạ.
Thật vô d/ung.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận