Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NẾU BIẾT TRƯỚC

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-07-04 17:30:30
Và tôi vẫn sẽ c/h/e/c.

Nước mắt tôi rơi xuống một cách mất kiểm soát. Tôi điên cuồng dùng tay cố gắng bẻ cong khung xe đã biến dạng đè đang lên người anh ra nhưng tất cả đều vô ích.

"Sssss—"

Hình như hành động của tôi đã ảnh hưởng đến vết thương, anh khẽ hít một hơi d/a/u d/o/n.

Tôi không dám động vào nữa.

Xung quanh có mấy người dân tốt bụng chạy tới giúp đỡ nhưng Tạ Từ bị kẹt quá c/h/ặ/t, tất cả mọi người đều lực bất tòng tâm.

Anh nhìn tôi một cái, khó nhọc nói với họ:

"Cứu… cô ấy…"

"Cảm ơn…"

Tôi được cứu ra.

Cơn đau lan khắp c/o t/h/e. Tôi bị kéo ra ngoài rồi đặt nằm trên vỉa hè.

Chân đau quá.

Tôi cúi đầu xuống nhìn, có lẽ do cú va chạm quá mạnh khiến x/u/o/n/g chân đã bị gãy vô cùng nghiêm trọng.

Từ góc độ này, cuối cùng tôi mới nhận ra mức độ thảm khốc của vụ t/a/i n/a/n.

Nhất là bên ghế lái chính của Tạ Từ, khoang lái biến dạng đến kinh hoàng, chỉ nhìn chiếc xe thôi cũng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Chứ đừng nói đến người vẫn còn mắc kẹt trong đó.

Xung quanh càng lúc càng đông người.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bất lực đến cực độ.

Tôi không làm được gì cả, chỉ biết hoảng sợ dập đầu trước đám đông.

"Xin mọi người… cứu anh ấy…"

"Xin hãy cứu anh ấy…"

"Anh ấy chỉ mới hai mươi mấy tuổi… Anh ấy sắp làm ba rồi…"

Tôi điên cuồng dập đầu, toàn thân run rẩy một cách dữ dội.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=18]


Mọi người đứng xung quanh xì xào bàn tán nhưng tôi chẳng nghe rõ được câu nào.

Tôi rất sợ.

Tôi sợ Tạ Từ sẽ c/h/e/c.

Có người tốt bụng đỡ tôi dậy, ghé vào tai tôi an ủi:

"Đã có rất nhiều người đang cứu cậu ấy, cô đừng k/í/c/h đ/ộ/n/g quá."

Tôi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên có rất nhiều người đang tìm cách cứu Tạ Từ.

Qua khe hở của chiếc xe bị biến dạng, anh cũng đang nhìn về phía tôi.

Chắc là anh đang đau lắm.

Nên sắc mặt mới trắng bệch như vậy.

Mọi người cố gắng hết sức, cẩn thận tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể kéo Tạ Từ ra ngoài.

Xe cứu thương và đội cứu hỏa đang trên đường đến.

Có rất nhiều người đang muốn cứu anh ra.

Nhưng chẳng ai làm được gì cả.

Tạ Từ mấp máy môi, dường như đang cảm ơn những người đang giúp anh.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn yên lặng dừng trên người tôi.

Cuối cùng, anh khẽ cong môi một cách khó khăn.

Nở một nụ cười.

Anh không nói gì.

Nhưng tôi lại nghe được tiếng lòng của anh.

"Khương Nam, em mãi mãi không cần biết những sự thật đó. Hãy sống thật tốt."

Tôi hoảng sợ nhìn về phía anh.

Cùng lúc đó, đám đông xung quanh xe chợt nháo nhào bỏ chạy.

Chiếc xe… bốc cháy.

Ngọn lửa bắt đầu từ đầu xe.

Ai đó hét lớn:

"Mau lên! Ai có bình chữa cháy không? Trong xe còn có người!"

Có người lập tức chạy đi lấy bình chữa cháy, nhưng ngọn lửa bùng lên quá dữ dội, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng anh đã bị ngọn lửa n/u/o/t trọn.

"Tạ Từ!"

Tôi gào lên nhưng chân không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể cố gắng bò về phía chiếc xe.

Tôi chỉ muốn đến đó cứu anh ra.

Anh không thể c/h/e/c trước mặt tôi được.

Có người giữ tôi lại, tôi hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể điên cuồng gào lên:

"Đừng ngăn tôi! Tôi phải cứu anh ấy!"

Anh sẽ c/h/e/c mất.

Nhưng những người tốt bụng kia vẫn cố chấp giữ tôi lại, không để tôi làm chuyện dại dột.

May mắn thay.

Lúc này, đội cứu hỏa và xe cứu thương đồng thời đến nơi.

Ngọn lửa được dập tắt.

Lính cứu hỏa kéo Tạ Từ ra ngoài.

Tôi chỉ mới nhìn một cái, toàn thân đã cảm thấy lạnh toát.

Suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Cái c/o t/h/e gần như đã bị biến dạng, bê bết m/a/u, thậm chí còn cháy xém đến mức không thể nhận ra kia…

Đó thực sự là Tạ Từ sao?

Là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ, người mặc sơ mi đen đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn sao?

Làm sao có thể…

Tôi được đưa lên xe cấp cứu.

Cùng lên xe, ngoài Tạ Từ, còn có…

Diệp Tư Kỳ.

Suốt quãng đường.

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt dính đầy m/a/u của Tạ Từ.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận