Đến khi tôi đã kiềm chế hết mức có thể đến cực hạn thì cô ta quay sang, tỏ ra dịu dàng nói với tôi:
"Chị ơi, anh Từ bị đau dạ dày, chị đừng chỉ lo ăn mà quên gắp đồ cho anh ấy chứ."
Tôi cầm ly nước cam ép trên bàn, dội thẳng lên đầu cô ta.
Chất lỏng màu cam chảy dọc theo mái tóc Diệp Tư Kỳ, thậm chí còn có vài sợi bã cam dính lại trên những lọn tóc của cô ta.
Chật vật không thể tả nổi.
Tôi đặt ly xuống, lạnh nhạt phun ra hai chữ:
"Ồn ào quá."
Có lẽ Diệp Tư Kỳ không ngờ tôi lại ra tay thẳng thừng như vậy, cô ta ngây người, chỉ vài giây sau đó, đôi mắt cô ta lập tức đỏ hoe.
"Chị Khương Nam, chị…"
Cô ta ra vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng.
Nhưng dường như chiêu này vẫn rất hiệu quả. Vì ngay giây tiếp theo đã có người ra mặt thay cô ta.
Một tách trà nóng dội thẳng xuống đầu tôi.
Tạ Từ đứng đó, nhìn tôi từ trên cao, trong mắt ánh lên một tia cảm xúc mà tôi không thể nào hiểu được.
Hình như là… chán ghét.
Anh nói:
"Khương Nam, đừng gây sự với cô ấy nữa."
"Cô làm gì cô ấy, tôi sẽ trả lại cô y hệt như vậy."
"Hay là—"
Tạ Từ hơi nhướng mày, giọng điệu mang theo ý trêu chọc:
"Cô thích cảm giác bị h/a/n/h h/a như thế này sao?"
16
Hai bên gia đình đều đang có mặt ở đây, vậy mà Tạ Từ vẫn chẳng buồn kiêng nể, buông lời mỉa mai không chút che giấu.
Từng câu từng chữ.
X/é n/á/t chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi.
Nước theo mái tóc nhỏ xuống chảy vào vào mắt khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì vậy, tôi giơ tay lên, dùng toàn bộ sức lực, t/á/t thẳng vào mặt Tạ Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=9]
Một âm thanh chói tay vang lên.
Vang đến mức khiến ba mẹ Tạ kinh hãi thốt lên, đến mức khiến ba mẹ tôi cũng phải bật dậy.
"Anh Từ!"
Giọng Diệp Tư Kỳ kinh hãi thét lên, chói tai đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Cô ta túm chặt tay lấy anh, quay ngoắt lại rồi trừng mắt nhìn tôi:
"Sao chị có thể đ/á/n/h người…"
"Bốp!"
Lại một cái t/á/t nữa.
Lần này, rơi thẳng xuống mặt Diệp Tư Kỳ.
Tôi nhìn cô ta, đôi mắt cay xè đến mức khó chịu:
"Đ/á/n/h thì sao? Cô nói thêm một câu nữa, tôi đ/á/n/h thêm một cái."
Hai bên gia đình lập tức náo loạn.
Nhưng tôi chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tạ Từ:
"Đám cưới hủy bỏ. Anh tìm một ngày đến Cục Dân Chính đi."
"Ly hôn đi."
Tạ Từ không nói gì.
Anh cau mày nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Nhưng tôi lại cảm thấy chưa bao giờ mệt mỏi đến vậy.
Cái gọi là năng lực đọc tâm như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Rốt cuộc cái hệ thống mà tôi vô tình nghe thấy kia có thật hay không, tôi cũng chẳng buồn đoán nữa.
Tôi cũng không muốn suy đoán liệu Tạ Từ có nỗi khổ tâm gì hay không.
Bởi vì đối với tôi…
Sự s/ỉ n/h/ụ/c của anh lúc này là chân thực nhất.
Tôi không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
…
Sau ngày hôm đó.
Tôi bị ba mẹ giam lỏng trong nhà.
Cửa bị khóa, cửa sổ cũng không thể mở. Thậm chí, để ngăn tôi bỏ trốn, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ thay nhau canh gác suốt ngày đêm.
Mẹ tôi nhiều lần vào phòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Tạ Từ còn trẻ, chỉ là chưa chơi chán thôi. Sau này trưởng thành, nó sẽ đối tốt với con."
Tôi nghe mà chỉ thấy buồn cười:
"Vậy nếu cả đời này anh ta không đối xử tốt với con thì sao?"
Mẹ tôi im lặng vài giây rồi nói:
"Vậy thì con phải tiếp tục chịu đựng. Bây giờ, việc liên hôn với nhà họ Tạ rất quan trọng đối với gia đình chúng ta."
"Dù phải đ/á/n/h đổi bằng cả hạnh phúc của con gái ruột mình sao?"
Bà ấy lặng lẽ nhìn tôi.
"Phải."
Mẹ tôi trả lời không chút do dự.
17
Ngày tôi được thả tự do cũng chính là ngày cưới.
Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới xa hoa không phải do bản thân chọn, bước vào một lễ đường không phải do mình trang trí.
Tôi bị ép gả cho một người đàn ông mà tôi không biết liệu anh có thực sự yêu tôi hay không.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận