Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NẾU BIẾT TRƯỚC

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-07-04 17:28:45
"Anh muốn xử lý Khương Nam thế nào cũng được! Mấy ngày nay tôi đã phải đóng kịch với cô ta đến mức sắp nôn rồi, g/i/e/c đi cũng tốt! Nhưng tôi cầu xin anh đừng động vào Diệp Tư Kỳ!"

Bên cạnh tôi, Diệp Tư Kỳ vẫn luôn run rẩy vì sợ hãi nghe thấy vậy, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta khó khăn quay đầu sang nhìn tôi, dù không thể nói chuyện nhưng trong ánh mắt cô ta ngập tràn đầy sự đắc ý và k/h/i/e/u khích.

Thật đáng thương.

Tôi thầm nghĩ.

Cả cô ta và Tạ Từ đều không tỉnh táo chút nào.

Rõ ràng kẻ địch đã rắp tâm muốn trả thù, vậy mà lúc này Tạ Từ lại ra sức van xin anh ta tha mạng cho Diệp Tư Kỳ. Anh làm như vậy chẳng phải càng đẩy cô ta đến gần chỗ c/h/e/c hơn sao?

Quả nhiên.

Hồng Thần đã bị thù hận làm mờ mắt từ lâu. Sau khi nghe câu trả lời đó, anh ta lập tức túm lấy Diệp Tư Kỳ rồi lôi cô ta sang một bên.

Trong căn phòng tối tăm, nhìn nụ cười méo mó của anh ta càng thêm rợn người.

"Tạ Từ." Anh ta nở một nụ cười hung ác "Vậy thì tôi cứ thích làm ngược lại ý cậu đấy. Không phải cậu yêu cô ta lắm sao? Thậm chí, cậu còn sẵn sàng vì cô ta mà bỏ đi ngay trong lễ cưới mà?"

"Cậu càng yêu cô ta thì tôi càng muốn lấy mạng cô ta."

Ánh mắt anh ta lướt qua tôi:

"Còn người phụ nữ mà cậu càng căm ghét, tôi càng muốn giữ lại. Tôi muốn cô ta sống thật tốt để có thể ngày ngày nhắc nhở cậu, người phụ nữ mà cậu yêu đã phải c/h/e/c thảm thế nào."

Tôi bình tĩnh quan sát mọi chuyện.

Nhìn thấy gương mặt đắc ý của Diệp Tư Kỳ dần chuyển thành kinh hoàng. Lúc này, cô ta run cầm cập, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tôi không biết sau đó cô ta đã trải qua những gì.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-u-bi-t-tr-c&chuong=14]


Bởi vì, ngay sau khi Hồng Thần cúp máy, anh ta nhanh chóng bước về phía tôi, vung vật nặng trong tay lên giáng thẳng xuống đầu tôi khiến tôi lập tức b/ấ/t t/ỉ/n/h.

Trước khi mất đi ý thức, tôi còn nghe thấy tiếng cười đ/i/ê/n d/ạ/i của anh ta:

"Khương Nam, cô phải sống cho thật tốt để trở thành cơn ác mộng của Tạ Từ!"



Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân đang nằm trên giường.

Tạ Từ ngồi bên cạnh, vẻ mặt tiều tụy, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức d/o/a người, cằm lún phún râu.

Thấy tôi mở mắt, anh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

"Tỉnh rồi?"

24

Tôi không nói gì.

Những ký ức trước khi ngất đi dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Vì tò mò, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi:

"Diệp Tư Kỳ đâu rồi?"

Tạ Từ sững người một lúc rồi đáp:

"Đã cử người đi cứu nhưng tạm thời… vẫn chưa có tin tức."

Lúc nói câu đó, trên mặt anh lộ rõ vẻ áy náy nhưng lại không thấy chút đau lòng nào.

Tôi bật cười, cảm thấy anh thật ngu ngốc:

"Chẳng lẽ anh không biết sao? Khi đó Hồng Thần đã mất hết lý trí, anh nói muốn cứu ai thì anh ta sẽ càng muốn g/i/e/c người đó."

Tạ Từ cúi đầu, giọng khàn khàn:

"Quan tâm quá nên rối trí. Lúc đó anh không nghĩ được nhiều như vậy."

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Tạ Từ không nói gì nữa nhưng tôi lại bất ngờ nghe thấy giọng nói trong lòng anh.

"Nhưng anh chỉ cần em sống sót là được."

Tôi lập tức sững người.

Cái năng lực đọc suy nghĩ từng thoáng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, vậy mà giờ đây lại đột nhiên quay về.

Tạ Từ vẫn im lặng nhưng tôi lại tiếp tục nghe thấy những suy nghĩ trong lòng anh.

"Dù không thể ở bên nhau, anh cũng chỉ muốn em có thể sống."

"Nhưng..."

"Ngay cả điều đó cũng không thể sao?"

Anh ngồi bên cạnh tôi, viền mắt đột nhiên đỏ hoe.

Tạ Từ không ở lại phòng b/ệ/n/h quá lâu, vừa thấy tôi tỉnh lại, anh đã viện cớ đi tìm Diệp Tư Kỳ rồi rời đi.

Trước khi bước ra cửa, anh đột nhiên lên tiếng:

"Khương Nam."

"Ừ?"

Tôi vô thức đáp lại theo phản xạ. Nhưng khi tôi quay đầu sang nhìn thì lại nhìn thấy gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc của Tạ Từ.

Lúc này tôi mới nhận ra, vừa nãy anh chỉ thầm gọi tên tôi trong lòng.

Tôi giả vờ như không biết gì, quay đầu lại hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Tạ Từ lắc đầu.

Nhưng khi anh quay lưng rời đi, tôi vẫn nghe thấy giọng nói của anh vang lên trong đầu.

"Dù phải trả bất cứ giá nào thì anh nhất định sẽ để em sống."

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Hồng Thần chỉ đ/á/n/h n/g/ấ/t tôi thôi, tôi vẫn khỏe, chẳng có chuyện gì cả.

Đương nhiên tôi sẽ có thể sống tiếp.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận