Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:44:02
10
"Gia pháp?"
Ta chỉ kiếm về phía từ đường.
"Sao không tự đóng cửa xét lại mười một u hồn dưới tay các ngươi trong chín năm qua? Những đứa trẻ của ta cũng mang huyết mạch Công Dương gia, thế mà lại bị các ngươi coi như trò tiêu khiển, tùy tiện đánh đập đến chết."
"Thiên đạo luân hồi, các ngươi rồi sẽ phải trả giá. Chỉ là chẳng cần đến tay ta báo ứng."
Ta lặng lẽ liếc nhìn đám gia nhân nha hoàn đang thấp thoáng suy tư ở xung quanh.
Thu tay về, linh lực trong cơ thể ta tuôn trào, lấp đầy tứ chi bách hải.
Không ngoái đầu lại nhìn bọn họ, ta xoay người kết kiếm quyết.
"Vù…"
Thanh Sương Kiếm ngân lên một tiếng trong trẻo, thân kiếm lóe sáng.
Ta cưỡi kiếm bay lên, hướng thẳng bầu trời mà đi.
Gió rít bên tai, ta xuyên qua tầng mây.
Từ nơi cao nhìn xuống, phủ Đại tướng quân năm xưa từng giam cầm ta, nay nhỏ bé đến mức chẳng đáng để bận lòng.
Trong phạm vi thần thức, Công Dương Dụ và lão phu nhân vẫn đang ngẩng đầu, chỉ tay về phía ta rời đi, môi mấp máy liên hồi, có lẽ đang gào thét điều gì đó.
Dù là gì đi nữa, lần này, ta không muốn nghe nữa rồi.
Không bận tâm, ta thôi thúc kiếm bay, lao về phía chân trời xa tít.
Mây trắng cuộn cuộn dưới chân, ánh nắng rọi xuống lưng ta, vừa ấm áp vừa tự do.
Cảm giác trở về nhà… thật tuyệt biết bao.
Ta nhắm mắt lại, mặc cho linh khí ngày càng đậm đặc ôm lấy thân thể, lòng thanh tĩnh đến lạ thường.
Thanh Thanh Sương Kiếm mang theo ta, xé rách bầu trời, biến mất vào biển mây thăm thẳm.

Chốn trần thế, trong phủ Đại tướng quân.
Lão phu nhân gào khóc thảm thiết, ngửa mặt kêu trời đòi lại Vân Ca.
Công Dương Dụ hò hét hạ nhân chặn mọi ngõ ngách trong thành, cố ngăn tin đồn lan rộng.
Công Dương Cảnh ngồi bệt trong vệt nước tiểu của chính mình, hai tay hắn nắm chặt cung ngũ thạch, ngây dại nhìn lên trời.

Vạn Kiếm Tông những ngày này thật náo nhiệt.
Bởi vì Vân Ca, tiểu sư muội được kỳ vọng nhất cuối cùng đã trở về từ phàm giới.
Khi Thanh Sương Kiếm reo vui ngân vang, ta đang đứng bên cạnh Tẩy Kiếm Trì.
Trong mặt nước phản chiếu, là hình ảnh ta năm mười lăm tuổi: tóc cột cao, tay cầm kiếm gỗ cùng Đại sư huynh luyện chiêu.
Khi đó ta thường trộm hái linh quả sau núi, bị Đạo Huyền trưởng lão đuổi bắt khắp nơi.
Cho đến ngày ta dùng phàm thiết chém vỡ Huyền Băng ngàn năm, giành được Thanh Sương Kiếm, chứng minh kiếm đạo thiên tư của mình,
Từ đó về sau, linh quả sau núi chẳng cần ta trộm nữa, vì mỗi ngày đều có người mang đến.
Chín năm không gặp, Vạn Kiếm Tông vẫn chưa tìm được người nào thiên tư hơn ta.
Chư vị trưởng lão nhìn ta, nụ cười nở rộ.
Dùng thần thức quét qua cơ thể ta, từng người đều tròn mắt kinh ngạc.
Không ai kìm được mà hỏi, làm thế nào ta có thể chặt đứt toàn bộ nghiệp lực hồng trần trên thân?
Phải biết, chín năm trước khi ta rời đi, quanh người ta vẫn quấn lấy hai sợi nhân quả dây dưa, bị hồng trần nghiệp lực phủ kín.
Thế mà giờ đây, nghiệp lực đã tiêu tan, hai sợi nhân quả cũng nhạt đến mức gần như vô hình.
Ta vốn mang ơn mẫu thân và tỷ tỷ cùng mẹ khác cha, mà họ thì…
Lại đặt tất cả tâm huyết vào việc gả ta cho Công Dương Dụ, để chăm sóc cho Công Dương Cảnh.
Vì vậy, nhân quả của họ bị ràng buộc lên người Công Dương Dụ và Công Dương Cảnh.
Lệnh cấm tiên thuật mà chưởng môn đặt lên ta, ngoài việc phong tỏa linh lực, còn là một đạo cấm chú hồng trần.
Từng hành động của phụ tử Công Dương với ta: từng trận tra tấn, từng lời miệt thị, từng ngày tháng giam cầm đều đang tiêu hao phúc báo của họ, cùng sợi duyên giữa họ với ta.
Chỉ cần ta vẫn còn lưu luyến, hoặc món nợ ân tình với mẹ và tỷ chưa trả xong, thì cấm chú ấy vĩnh viễn không thể được giải trừ.
Thế nhưng, họ lại không biết trân quý, lại vô sỉ mà tiêu xài tình cảm của ta không chút xót thương, để rồi khiến ta chịu đủ mọi khổ đau.
Và rồi, từng chút từng chút, nghiệp lực… đã hoàn toàn tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=9]

Bình Luận

0 Thảo luận