3
Ta nghẹn ngào cất tiếng, cổ họng như có máu cuộn trào: “Cảnh nhi, vì sao con lại làm như vậy?”
Công Dương Cảnh nhăn mũi ghê tởm, dường như cũng bị mùi thịt nồng nặc trong phòng làm cho buồn nôn: “Tiêu di nương nói, nha đầu kia ngấm ngầm oán trách ta và phụ thân đối xử bất công với ngươi, còn lén sao chép phù văn nguyền rủa mẫu thân ta, muốn cướp lấy hết thảy yêu thương lẽ ra phải thuộc về mẫu thân chuyển sang cho ngươi.”
Hắn cúi xuống, ánh mắt khinh miệt nhìn ta: “Nàng ta tưởng từng chăm sóc ta từ bé thì có thể không biết chừng mực sao? Ngươi nói đi, người như vậy... có đáng phải chịu khổ không?”
Lý do hoang đường ấy khiến ta hoàn toàn tuyệt vọng. Toàn thân đông cứng, ta ngã quỵ xuống đất, mặc cho cơn đau và nghẹn uất dâng trào tứ chi.
“Con đã từng cho nàng một cơ hội giải thích chưa? Chín năm sống chung, con không hiểu Mặc Mặc là người thế nào sao? Nàng... sao có thể làm ra chuyện đó được?”
“Tiêu di nương sao có thể lừa ta. Ngươi đúng là độc phụ, đến lúc này còn muốn bênh vực nàng ta.”
“Học cho nhớ đời đi. Nếu còn chút lý trí thì đừng bày đặt làm ra vẻ mẫu thân ta nữa. Ta thà để Tiêu di nương nuôi còn hơn để ngươi dạy dỗ!”
Công Dương Cảnh lè lưỡi trêu chọc, cười hì hì rồi dẫn thị vệ bỏ đi.
Ta cố gắng đứng dậy, cắn chặt răng ra lệnh hạ nhân lo liệu hậu sự cho Mặc Mặc thật chu đáo. Nhưng chân vừa bước đi đã ngã quỵ, đầu óc trống rỗng, linh hồn như đã lìa khỏi xác.
Thân mẫu mất sớm, ta từ nhỏ được nuôi nấng bên gối đích mẫu, trưởng thành dưới sự chở che của đích tỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=3]
Nếu không có tình thương và dạy dỗ của họ, sẽ không có Vân Ca của phủ Thái phó, càng không thể có Vân Ca Tiên Quân danh chấn Vạn Kiếm Sơn.
Ân tình ấy sâu như biển, là mối nhân quả trong trần thế ta khó lòng cắt đứt.
Vì vậy, khi nhận được thư đích mẫu gửi đến, dù các trưởng lão trong tông môn tiếc nuối đau lòng, dùng đủ mọi lý lẽ để giữ ta lại, thậm chí đưa ra vô vàn hứa hẹn, ta vẫn không chút do dự. Ta tự phong ấn toàn bộ tiên lực, từ bỏ tiền đồ rực rỡ.
Từ một thiên tài tuyệt thế đứng đầu Tiên môn, ta cam lòng trở thành thiếp thất của Đại tướng quân Công Dương Dụ nơi biên cương, chỉ để bảo vệ Công Dương Cảnh lớn lên trong bình an, giữa phủ đệ đầy sóng gió hiểm ác.
Mặc Mặc là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Năm ấy, Đại trưởng lão đưa ta trở lại phàm giới bằng kiếm quang. Để tránh gây kinh động, ông thả ta xuống một nơi cách biên cương ba ngày đường rồi rời đi.
Nhưng ta đã sống quá lâu ở Tiên giới, quên mất rằng phàm nhân phải ăn. Vừa đói vừa khát, ta gắng gượng đi đến vùng ngoại ô rồi ngất xỉu vì kiệt sức.
Khi ấy, Mặc Mặc còn là một cô bé ăn xin. Nàng đã cứu ta. Một thân hình gầy gò như tờ giấy, tay cầm nửa cái bánh bao khô cứng, ánh mắt lại sáng rực như sao: “Tỷ tỷ xinh đẹp ăn đi, Mặc Mặc không đói đâu.”
Chỉ vì một câu mê sảng ta lẩm bẩm trong lúc hôn mê, nàng đã cõng ta đi suốt hai dặm đường bằng thân thể nhỏ bé gầy yếu, cho đến khi gặp được đích mẫu đang chờ ở cổng thành.
Nàng cứu mạng ta, ta không biết báo đáp thế nào, chỉ muốn giữ nàng bên mình, coi như muội muội ruột mà chăm sóc. Nàng cũng theo ta gả vào phủ Đại tướng quân.
Nhưng bao năm qua, nàng chưa từng tự xưng là ân nhân cứu mạng, ngược lại luôn tận tâm tận lực giúp đỡ ta. Không có nàng, ta không thể chăm sóc Công Dương Cảnh chu toàn.
Với hắn, nàng gần như là một nửa vú nuôi.
Tình nghĩa sâu nặng như thế, vậy mà Công Dương Cảnh nói giết là giết, lại còn dùng đến cực hình hấp sống tàn nhẫn đến không thể tưởng tượng.
Ta ôm lấy vết thương trên trán, chỉ cảm thấy trái tim cũng rách toạc, đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận