4
Một đôi giày vải đen quen thuộc dừng lại trước mắt ta.
Ký ức trào dâng, bất tri bất giác, trời đã sang đêm.
Ta ngẩng đầu lên. Quả nhiên, người đứng đó là chủ nhân phủ Công Dương, Thắng Dũng Đại tướng quân Công Dương Dụ.
Đường nét lông mày và dung mạo của hắn cùng phụ thân hắn gần như giống hệt, tựa như cùng đúc ra từ một khuôn. Đến cả vẻ kiêu căng ngạo mạn ẩn sâu trong xương cốt cũng chẳng khác chút nào.
Không hề bận tâm đến nỗi đau của ta, hắn chỉ khẽ phất tay ra hiệu bảo ta đứng dậy thay y phục, rồi cất giọng lạnh lùng:
“Chuyện cãi vã lúc sáng, là ngươi vượt quá bổn phận.”
Ta vẫn đứng đờ ra đó. Hắn hơi cau mày, vẻ không vui hiện rõ trên nét mặt.
Thấy ánh mắt ta dừng lại nơi vệt máu còn đọng giữa khe đá, giọng hắn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút: “Cảnh nhi mới chín tuổi, ngươi nên nhường nhịn nó một chút.”
Ngoài ta ra, chẳng ai thương xót cho cái chết của Mặc Mặc.
Cũng không ai biết, cái chết ấy đã khiến lòng ta tan nát đến nhường nào.
Chín năm qua, ta cẩn trọng chăm sóc từng li từng tí cho cái nhà này, vậy mà trong mắt họ, ta vẫn chỉ là người dư thừa, không đáng để tâm.
“Chín tuổi... cũng đã biết suy nghĩ rồi.” Ta khẽ nói.
“Ta chín tuổi, đã…”
Công Dương Dụ nhướng mày, hỏi lại: “Đã làm sao?”
“…Đã sống ở biệt trang rồi.” Ta nhanh chóng đổi lời.
Năm đó, chưởng môn từng thi triển pháp bảo, tìm kiếm trong vòng ngàn dặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=4]
Trong số tất cả trẻ nhỏ cùng tuổi, chỉ có ta sở hữu tiên cốt. Ông lập tức muốn đón ta đi.
Ta khóc lóc van xin mãi mới được để lại một lá phù truyền âm cho người nhà.
Vì danh tiếng của ta, suốt những năm tu hành ở Vạn Kiếm Tông, mẫu thân vẫn luôn nói với người ngoài rằng ta thân thể yếu nhược, phải đến biệt trang tĩnh dưỡng.
“Hừ.” Công Dương Dụ khẽ cười khẩy. “Ngươi làm sao có thể so với con ta?”
Có lẽ nhận ra bản thân tỏ vẻ khinh thường quá rõ ràng, hắn hơi lúng túng, liền chuyển chủ đề.
Hắn cúi đầu, khẽ ngửi bên hõm vai ta, bàn tay to thô ráp nổi đầy gân xanh siết chặt eo ta, ôm ta vào lòng: “Không nói nữa. Đêm lành chẳng dài.”
Hơi thở nóng rực phả bên tai, nhưng cả người ta lại như chìm vào băng tuyết.
Tính từ lần ta sảy thai trước đến nay, mới chỉ mười ngày.
Chín năm qua, ta từng mang thai mười một lần, nhưng chưa một lần giữ được đứa bé.
Lần nào cũng thế, từ ngập tràn hy vọng đến trái tim hóa tro tàn.
Công Dương Dụ nói, ta không có duyên làm mẹ, số phận đã định sẵn chỉ có thể yên phận nuôi dưỡng Công Dương Cảnh.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến thân thể ta. Hai lần mang thai gần nhất cách nhau chưa đến một tháng.
Ta vừa mới sảy thai xong, đã lại mang thai.
Chín năm qua, ta không ngừng lặp lại cái vòng luẩn quẩn tàn khốc ấy: mang thai, sảy thai, rồi lại mang thai.
Ta từng nhiều lần chất vấn sự buông thả của hắn, nhưng điều đó chỉ khiến hắn càng tin rằng thể chất ta đặc biệt. Mỗi lần như vậy, thời gian nghỉ ngơi lại càng bị rút ngắn.
Đối mặt với “ân sủng” hắn ban cho mỗi lần ngủ lại viện chính, lẽ ra ta phải giống như những lần trước, ngoan ngoãn run rẩy để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng đêm nay, ta lại lần đầu tiên từ chối.
“Tướng quân, chúng ta hòa ly đi.”
Bầu không khí ám muội tức thì vỡ vụn.
Công Dương Dụ giận dữ quát: “Chỉ là một đứa hầu bị giết, thêm vài cái tát đánh vào ngươi, mà ngươi đã không cần con nữa?”
“Con không được dạy là lỗi của mẹ. Ngươi không thấy hổ thẹn sao? Lại khiến nó phải dùng cách này để chống đối với ngươi!”
Ta khẽ bật cười.
Trước kia ta vẫn không hiểu, một người tỷ tỷ dịu dàng đoan trang như vậy, sao lại sinh ra một đứa con độc ác đến thế.
Giờ thì ta đã hiểu. Hóa ra chỉ là… cha nào con nấy.
Ta bình thản cất lời: “Ta chưa từng không cần nó. Chính miệng nó nói… muốn để Tiêu di nương làm mẫu thân.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận