8
Cùng với một tiếng ong nhỏ bé nhưng lan xa, trong vắt như ngân, tại một đám loạn thạch cách Kinh đô trăm dặm, trên một thanh phi kiếm được rèn từ huyền băng ngàn năm, lá bùa tránh bụi đã mục nát bỗng dưng hiện lên từng đường vân xanh lam u ám, sau đó vỡ nát.
Phi kiếm phá không mà đi, kéo theo một luồng âm bạo, kéo dài thành một vệt cầu vồng màu xanh thẫm của trời đêm, chạy về phía chủ nhân mà nó đã xa cách nhiều năm.
Hàng triệu dân chúng nơi biên cương đều đồng thời trông thấy một vệt sáng xanh lam như cầu vồng rạch ngang tầng mây, hạ xuống phủ Đại tướng quân.
Đám gia nhân nha hoàn trong phủ vừa chạy theo ánh kiếm vừa hô hoán, trơ mắt nhìn Thanh Sương Kiếm ngoan ngoãn dừng lại trước mặt ta.
Trong một màn hỗn loạn đầy kinh ngạc, Thanh Sương Kiếm rung lên một tiếng ngân dài mang theo niềm thương nhớ, nũng nịu quấn lấy ta. Lần cuối ta gặp nó, chỉ kịp vội vàng để nó trong đám loạn thạch ngoài thành, từng ấy năm, khiến một thần binh phải chịu uất ức, cùng ta mai danh ẩn tích giữa cõi hồng trần.
Công Dương Cảnh ở bên cạnh sợ đến thất sắc, nhưng ngay lập tức nảy lòng tham với thần thông của ta: “Ngươi lại có bản lĩnh thế này, sao không sớm phô ra? Bản công tử miễn cưỡng coi trọng thanh kiếm nát này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=8]
Chỉ cần ngươi dâng nó cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi, còn đồng ý ít hành hạ ngươi vài lần!”
Ta đưa tay day trán.
“Ngươi thân là phàm nhân, lấy tư cách gì điều khiển thần binh?”
Nghe vậy, Công Dương Cảnh nhảy dựng, định lao lên cướp đoạt.
“Huống hồ, ta cũng không cần… lòng tốt của ngươi nữa.”
Ta bước lên phi kiếm, bay thẳng lên không trung.
Từ trên cao nhìn xuống phủ đệ đã giam cầm ta suốt chín năm ròng, bất giác cảm thấy đầu óc thanh thản, lòng nhẹ như mây gió.
Nợ nghiệp hồng trần, nay đã trả đủ. Tất cả nơi này, từ nay về sau… chẳng còn can hệ gì đến ta.
Khi linh khí trong đan điền đang dần dần sung mãn, ta chuẩn bị rời khỏi giới phàm, thì Công Dương Cảnh lại lấy ra món quà sinh nhật sáu tuổi ta từng tặng hắn — chiếc cung ngũ thạch do chính tay ta làm, kéo căng dây cung, chĩa mũi tên sắc lạnh thẳng vào ta: “Vậy thì, ngươi cũng phải để lại thứ gì cho ta!”
9
Ánh mắt Công Dương Cảnh tràn đầy oán độc, hắn bất ngờ buông dây cung.
Mũi tên rời dây xé gió rít lên một tiếng bén nhọn, lao thẳng vào mi tâm ta.
Ta nhìn mũi tên mang theo kình phong ấy, không hề né tránh.
Chỉ đưa tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ linh lực, nhẹ nhàng nghênh đón.
Mũi tên khựng lại giữa không trung, thân tên dần đỏ rực, mềm nhũn, cuối cùng hóa thành một vũng sắt lỏng.
Ta phất tay, ném trả lại.
Sắt lỏng rơi xuống ngay trước mũi chân Công Dương Cảnh chưa đầy nửa tấc, nện xuống mặt đất một hố sâu, khói xanh cuồn cuộn bốc lên.
Hắn trừng lớn mắt, kinh hoàng không thể tin nổi. Cả người lảo đảo lùi lại, ngã ngồi bệt xuống đất, bên dưới nhanh chóng loang ra một vệt nước nhục nhã.
“Ngươi…”
Hắn nhìn ta, môi run lẩy bẩy, chẳng thốt nổi một lời hoàn chỉnh.
Công Dương Dụ từ tiền viện vượt hơn nửa phủ chạy tới, sắc mặt đầy giận dữ, dường như có điều muốn nói.
Chưa từng thấy vị Đại tướng quân vốn cao cao tại thượng lại thất thố đến thế, ta bất giác nổi hứng, hạ kiếm đáp xuống đất.
Vừa chạm đất, Công Dương Cảnh bất ngờ lao tới, túm chặt lấy vạt váy của ta.
Gương mặt non nớt vặn vẹo vì giận dữ và lo sợ.
“Trong thoại bản kể, chú bé chăn trâu giấu áo của Chức Nữ, khiến nàng không thể về trời. Tiểu di cũng thế chứ? Ngươi không được đi. Ta sẽ lột hết y phục của ngươi, nhốt ngươi lại!”
Hắn vẫn như trước, trẻ con, ích kỷ đến nực cười.
“Vân Ca, vừa rồi ngươi dùng yêu thuật gì vậy hả?”
Công Dương Dụ giẫm lên vết nước chưa khô trên đá xanh, sắc mặt lạnh tanh.
Hắn ngỡ rằng ta chủ động hạ xuống vì không thể cưỡi kiếm lâu.
“Ngươi nghĩ tướng phủ là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi…”
Câu nói chưa dứt, hắn đột ngột cứng họng. Vết thương trên trán ta đang dần dần lành lại, linh lực lưu chuyển, khiến làn da trở nên mịn màng không tì vết.
Tất cả tà bệnh tiềm ẩn trong thân thể ta đều tiêu tan, dung nhan bừng sáng, ánh mắt rực rỡ như hào quang thượng giới.
Gió lùa nhẹ qua tay áo, tà váy tung bay, ta đứng giữa sân, tựa thần nữ hạ phàm.
Phía này, phụ tử Công Dương như hóa đá.
Phía kia, lão phu nhân dậm mạnh cây trượng gỗ trầm xuống nền đá. Mười hai mụ phụ nhân lực lưỡng từ hành lang hai bên xông tới bao vây.
“Chặn ả lại. Ai bắt được, trọng thưởng.”
“Giật lấy thanh kiếm kia, lột sạch quần áo của ả. Xem ả còn dám làm cao đến thế không.”
Ta chỉ thấy nực cười.
Thật sự cho rằng sức của phàm nhân có thể sánh cùng tiên giới hay sao?
“Các ngươi e là đã lầm rồi.”
Ta đưa tay, đầu ngón tay ngưng kết băng tinh, nháy mắt khiến cây trượng gỗ trầm nứt toác rồi vỡ thành băng vụn.
“Ta không còn là Vân Ca phu nhân chỉ biết cúi đầu chịu đựng như chim cút trong lồng son mà các ngươi quen thấy. Bổn quân là Vân Ca Tiên Quân, đệ tử Vạn Kiếm Tông.”
Thanh Thanh Sương Kiếm rời vỏ, kiếm khí cuồn cuộn, hất văng ba mụ phụ nhân lao đến trước.
“Ta là tiên. Là thứ mà các ngươi cả đời cũng không chạm tới nổi. Là tiên.”
Cổ họng Công Dương Dụ giật mạnh, hắn đột ngột tháo ngọc quyết bên hông, như thể lấy ra vật quý báu nhất để đổi lấy ta.
“Chỉ cần ngươi ở lại, giúp ta tranh đoạt hoàng vị, ta hứa cho ngươi chấp chưởng trung cung…”
Thật nực cười. Ai thèm khát chút quyền lực rỉ máu từ kẽ tay hắn?
Ta khẽ nhấc tay, linh lực quét nhẹ, ngọc quyết lơ lửng giữa không trung rồi vỡ tan thành bụi.
Con ngươi Công Dương Dụ co rút mạnh, hoàn toàn không hiểu ta đã làm điều đó bằng cách nào.
“Phụ thân, mau lột sạch y phục ả điên này rồi nhốt lại…”
Công Dương Cảnh đột nhiên câm lặng, hoảng hốt nhìn ta lơ lửng giữa không trung.
Một cơn cuồng phong nổi lên, lão phu nhân bị hất ngã lăn, may có một mụ phụ nhân lanh tay đỡ kịp.
“Loạn rồi! Loạn thật rồi! Bất kính trưởng bối, bất kính phu quân… Ta phải mở từ đường, thỉnh tổ tông gia pháp, tru sát nữ nhân ác độc này!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận