5
Sắc giận trên mặt Công Dương Dụ thu lại đôi chút, ngữ khí của hắn ta mang theo mấy phần dò xét: “Nếu ngươi có thể đến xin lỗi Cảnh nhi, lại hết lòng hầu hạ ta, thì vị trí chính thê chủ mẫu này, đương nhiên vĩnh viễn là của ngươi…”
“Không cần.” Ta dứt khoát từ chối.
Từ sau khi Mặc Mặc qua đời, hồng trần nhân quả nơi thế gian này, với ta gần như đã đoạn tuyệt, luồng cấm chế tiên thuật trong cơ thể ta cũng âm thầm nới lỏng, đang dần được giải khai, chậm nhất là tối mai, ta sẽ có lại tiên lực.
Mẫu thân đã mất cách đây hai năm, nhân thế hồng trần, không còn gì khiến ta lưu luyến nữa.
Một người thê tử của Tướng quân chỉ để sinh con và một mẫu thân của Thế tử bị kẻ khác bức hại đến chết, ta đều không làm nổi nữa.
Ta gạt tay, thoát khỏi vòng tay của Công Dương Dụ, lấy từ trong ngăn khóa ra lệnh bài quản sự và chìa khóa khố phòng của phủ tướng quân: “Điền sản khế ước của phủ đều ở chỗ lão phu nhân, trong hai ngày tới ngài cứ chọn một người quản lý. Cảnh nhi chẳng phải thích Tiêu di nương sao? Nàng ta cũng tốt đấy.”
“Ngươi đang nói bừa cái gì đó? Một nhà gia giáo đàng hoàng, đời nào lại để một di nương làm quản gia!”
Công Dương Dụ nổi giận, vung tay hất lệnh bài và chìa khóa rơi xuống đất: “Vân Ca, ngươi đừng không biết điều.”
“Ngươi có thể đi đâu? Rời khỏi phủ Tướng quân, cho dù là nhà mẹ đẻ ngươi, cũng không có gan thu nhận ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=5]
Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn mà trông Cảnh nhi lớn lên, hiểu chưa?”
Nói không sai.
Mẫu thân đã mất, phủ Thái phó đương nhiên cũng không đủ tư cách làm chốn mẹ đẻ của ta.
Thấy ta không lên tiếng, Công Dương Dụ hất mạnh tay áo, sải bước ra khỏi phòng: “Một phụ nhân mới vừa sảy thai, lại còn muốn bỏ nhà bỏ con, ngươi không sợ bị cả thiên hạ lấy nước miếng mà dìm chết sao? Mấy ngày tới không được rời phủ nửa bước, ở yên trong phòng mà tự kiểm điểm lại cho ta!”
Thì ra hắn ta biết ta vừa mới sảy thai… Ta bật cười lạnh lẽo.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bốn bức tường của tòa phủ đệ này, giam được thê tử Tướng quân, nhưng không giam nổi Vân Ca của Vạn Kiếm Tông.
Sáng hôm sau, ta đã bị nha hoàn vội vã đánh thức: “Phu nhâni, lão phu nhân bên kia gọi người gấp ạ!”
Ta nhếch môi cười lạnh:
Xem ra Công Dương Dụ không yên tâm để ta tự mình “kiểm điểm”, còn phải mời “danh sư” đến giảng dạy ta một phen.
“Lão phu nhân an khang.” Ta cúi người hành lễ.
Từ khi ta bước vào phủ, lão phu nhân chỉ cho ta gọi bà là “lão phu nhân”, tuyệt đối không được gọi là “mẫu thân”.
Lý luận “kế thất chẳng qua là thiếp cao cấp” của Công Dương Cảnh, chính là do bà ta dạy.
“Nghe nói ngươi làm cho Dực nhi và Cảnh nhi không vui?”
Lão phu nhân nhắm mắt lần chuỗi Phật châu, giọng điệu chẳng hề từ ái.
“Thưa lão phu nhân, vãn bối đức mỏng phận bạc, xin tự nguyện xuống đường, lệnh bài và chìa khóa sẽ gửi đến sau.”
Trước kia, mỗi khi bà ta bày ra dáng vẻ như vậy, ta đều cúi đầu sợ hãi, cam phận làm kẻ dưới.
Nhưng hôm nay ta không muốn nhẫn nhịn nữa.
“Vô lễ!”
Lão phu nhân quăng mạnh chuỗi Phật châu: “Không tôn kính trưởng bối, chép mười lần ‘Nữ Tắc’, việc quản gia vẫn miễn cưỡng để ngươi tạm thời tiếp tục.”
“Chuyện nhỏ mà so đo tính toán, quả thực không xứng làm chủ mẫu phủ tướng quân! Ta sẽ vào cung, bẩm báo với Hoàng thượng, giáng ngươi xuống làm bình thê!”
Việc trong phủ vô cùng phức tạp, chức quản gia lại vừa nặng nề vừa rắc rối.
Mùa vụ đến, mấy chục quản sự thay phiên nhau đến xin chỉ thị, từ y phục mùa hè mùa đông cho hạ nhân, đến chuyện ăn uống, thu mua… mọi việc đều cần người trông nom sát sao.
Có ta giúp xử lý sản nghiệp mấy chục nơi trong phủ, lão phu nhân dĩ nhiên không muốn ôm lấy củ khoai nóng bỏng tay này.
“Tổ mẫu…”
Đúng lúc ấy, Công Dương Cảnh chạy vào từ ngoài sảnh, ra vẻ ngây thơ vô tội: “Nếu nàng ta không làm được, thì để Tiêu di nương làm quản gia đi. Tiêu di nương không bắt con học hành, cũng không quản con chuyện ăn cơm, tôn nhi thích nàng ấy lắm.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận