19
Trước đầu cầu Nại Hà, ta lặng đứng. Thanh Sương Kiếm lơ lửng trên dòng nước đục ngầu của Hoàng Tuyền.
Hàn khí từ Huyền Băng ngàn năm đóng băng những oan hồn cuộn trào, nhanh chóng kết thành lớp sương lạnh bám trên mặt cầu, khiến Mạnh Bà đang nấu canh cũng giật mình, đánh rơi cả muôi.
“Tiên quân đây là muốn lật tung địa phủ sao?”
Ngưu Đầu Mã Diện run rẩy giơ đinh ba lên hỏi.
Ta nâng mũi kiếm, chỉ thẳng vào tảng đá Tam Sinh. Trên mặt đá, mười một vết nứt nhỏ như sợi tóc hằn sâu vào mắt ta.
“Trăm năm trước, mười một đứa trẻ này lẽ ra đã được siêu sinh luân hồi. Vì cớ gì đến nay vẫn bị ghi là cô hồn trong sổ sinh tử?”
Âm phong trong điện Diêm La bỗng lặng đi.
Bút Phán Quan từ mây cao rơi xuống, lăn lóc trên gạch xanh, vang lên tiếng lanh lảnh.
Ảo ảnh mười vị Diêm Vương hiện ra trước đài Nghiệt Kính, giọng Tần Quảng Vương khô khốc như giấy ráp:
“Tiên quân chưa rõ. Công Dương gia vốn muốn mưu cầu long mạch, nương nhờ vào sức ngài. Những đứa trẻ kia…”
“Cho nên các ngươi cứ thế để chúng chịu khổ, bị cuốn vào dòng nghiệp chướng của Công Dương tộc?”
Thanh Sương Kiếm lóe lên ánh hàn quang chói lòa, những đóa Bỉ Ngạn hai bờ Hoàng Tuyền trong thoáng chốc bị băng giá phủ kín.
Trong Nghiệt Kính, ta thấy bóng mình — băng tinh trong tóc rơi lả tả, cơn giận dâng trào suýt nữa khiến ta mất kiểm soát linh lực.
“Đừng sợ.”
Ta cắn rách đầu ngón tay, một giọt tinh huyết hóa thành sợi tơ đỏ thắm, quấn lấy mọi linh hồn.
Kiếm Huyền Băng rung lên dữ dội, chấn vỡ oán linh trong vòng mười trượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=18]
Huyết trì sôi sục, mười một bóng trắng như bầy chim sẻ về tổ, quây quanh bên ta.
“Xin lỗi, ta đến muộn rồi.”
“…Mẫu thân…”
Linh hồn yếu ớt nhất dụi dụi vào cổ tay ta, nỗi nhớ thương và khao khát nương tựa khắc sâu trong từng động tác run rẩy.
Ta vung Huyền Băng Kiếm chém vỡ màn chắn u minh, dùng kiếm làm thuyền, chở lũ trẻ ngược dòng mà đi.
Trước cửa luân hồi, mười một giọt băng tinh rơi vào lòng bàn tay ta.
“An tâm mà đi, lần này nhất định các con sẽ đầu thai nơi xuân về hoa nở.”
Tái ngộ nhân gian.
Rời khỏi cõi âm, ta trở lại nhân gian đúng độ tiết Cốc Vũ.
Trong Vạn Kiếm Tông, đệ tử Ngự Thú Phong vội vã đến báo: trong bụng thần thú có mười một luồng khí thai đang chuyển động.
Nhận được truyền âm từ chưởng môn, ta lập tức dẫn theo Mặc Mặc trở về Vạn Kiếm Phong.
Ngày đêm gấp rút, đội sương dặm nguyệt mà về.
Chưởng môn vỗ tay cười vang: “Vân Ca, con đến thật đúng lúc! Tối qua Thanh Loan vừa mới sinh ra mười một quả trứng!”
Ta khẽ chạm vào lớp vỏ ấm áp, từ bên trong vọng ra sự đáp lại đầy phấn khích.
Không cần thêm bất cứ lời giải thích nào nữa.
Trăm năm sau.
Trăm năm trôi qua giữa tiếng giảng kinh vang vọng trong giảng các.
Mười một con Thanh Loan nhỏ năm nào giờ đều đã trưởng thành, mỗi đứa đều theo chí hướng riêng mà chu du thiên hạ.
Chỉ có Mặc Mặc vẫn ngồi trong tụ linh trận, vò đầu bứt tai: “Đột phá Trúc Cơ còn khó hơn học thuộc Đạo Đức Kinh nữa…”
Căn cơ mỗi người do trời định, đã thế, ta không ép Mặc Mặc tu tiên nữa, chỉ khắp nơi tìm kiếm bảo vật hiếm có để kéo dài tuổi thọ cho nàng.
Sau khi thu xếp mọi chuyện, giải hết trần duyên,
Ngày sấm sét chấn động cửu tiêu, hai thanh băng kiếm kết thành tinh trận mở đường cho ta.
Huyền Băng Kiếm trấn thủ sơn môn, hóa thành thần kiếm hộ tông; Thanh Sương Kiếm lưu lại nhân gian cùng Mặc Mặc, bảo vệ nàng trọn kiếp bình an.
Xuyên phá hư không mà đi, ta nghe thấy tiếng gọi vọng lên từ mây xanh:
“Mẫu thân! Chúng con nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, sớm ngày phi thăng tìm người!”
Từ đó, trong điển tịch Vạn Kiếm Tông ghi thêm một dòng:
Năm Chiêu Minh thứ 327,
Vân Ca tiên tôn đoạn tình nhập đạo, đạp nguyệt phi thăng.
Để lại Huyền Băng, Thanh Sương nhị kiếm trấn giữ sơn môn,
Thấy kiếm như thấy người, ngàn dặm trăng sáng soi chung.
[Hết]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận