Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:44:06
11
Thấy các vị trưởng lão có ý muốn truy xét đến tận gốc rễ, ta đành bất đắc dĩ, đem toàn bộ những chuyện mình đã trải qua suốt bao năm qua, không giấu giếm điều gì, kể lại rành mạch.
Lạ thay, các trưởng lão xưa nay vốn nổi tiếng từ bi, vậy mà lần này chẳng ai lên tiếng an ủi lấy một lời. Mỗi người sau khi nghe xong đều trầm mặc, lặng lẽ xoay người rời đi, cưỡi kiếm phiêu nhiên mà biến mất vào không trung.
Ta vẫn ngỡ họ chỉ nghe cho qua, chẳng để tâm mấy.
Nào ngờ, kiếm tu xưa nay vốn ghét ác như thù, lại chẳng giỏi biểu lộ cảm xúc. Nghe xong chuyện của ta, khi về đến tông môn, không một ai có thể chợp mắt yên ổn.
Những ngày sau đó, trời yên biển lặng, cảnh vật thanh bình.
Ta chuyên tâm ôn luyện kiếm đạo, cố gắng bù đắp cho những năm tháng đã mất, nào hay vào một ngày nọ, một đoàn bóng đen âm thầm giáng lâm phàm giới.
Biên cương gần đây dị tượng liên miên, trước là hồng quang xé trời, đưa Đại tướng quân phu nhân đi khỏi; giờ lại đến chính ngọ mà trời vẫn tối đen như mực, chẳng khác gì ba canh nửa đêm.
“Ầm…!”
Một tiếng sét kinh thiên động địa vang dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=10]

Trên không phủ Đại tướng quân, nhân tiên phong đạo cốt cưỡi kiếm hạ lâm, thân ảnh sừng sững giữa tầng mây.
“Công Dương Cảnh ở đâu?”
Kể từ khi ta rời đi, Công Dương Cảnh hồn vía lên mây, tinh thần hoảng loạn. Giờ nghe thấy có người gọi tên mình, hắn lập tức bật dậy khỏi giường, vừa khoác áo vừa nói với tiểu đồng: “Ta biết ngay mà, con tiện nhân đó căn bản không nỡ rời khỏi chúng ta, chẳng phải lại quay về rồi sao!”
Hắn hí hửng lao ra sân, vừa ngẩng đầu lên liền sững sờ.
Trên bầu trời, một hàng lão nhân đứng thẳng tắp trên phi kiếm, khí thế uy nghiêm khiến hắn không khỏi run rẩy.
“Ngài... các vị tìm ai? Có... có chuyện gì sao?”
Công Dương Cảnh giọng run run, nhớ lại cảnh ta từng dễ dàng đánh xuyên nền đá xanh, nào dám manh động.
Một lão giả tóc bạc da hồng đứng giữa hàng người, nhẹ vuốt chòm râu dài, điềm nhiên nói: “Lão phu Đạo Huyền, rảnh rỗi vô sự, muốn kể cho ngươi nghe một chuyện xưa.”
Đạo Huyền – Thái thượng trưởng lão của Vạn Kiếm Tông, người xưa nay rất ít khi rời khỏi núi Vạn Kiếm.
Chỉ thấy ông khẽ vung tay áo, trên không liền hiện ra một mặt kính đồng lớn trải ngang nửa thành, phản chiếu hình ảnh một nữ tử hiền hậu đoan trang, dung nhan như họa, ánh mắt dịu dàng.
Có người nhận ra, kinh hô: “Không phải đó là tiên phu nhân của Đại tướng quân – Vân An sao?”
“Mẫu thân...?”
Nghe tiếng bàn tán vang lên từ gia nhân xung quanh, Công Dương Cảnh ngẩng đầu nhìn vào kính, vô thức lẩm bẩm.
“Tiểu hữu Vân An đã chuyển thế đầu thai. Người đang hiện thân tại đây, là một hồn phách giữ nguyên ký ức tiền kiếp của nàng.”
Sau đó, toàn thành dân chúng cùng với Công Dương Cảnh được chứng kiến một màn khiến người rơi lệ:
Khi còn bé, Vân An từng dang tay che chở cho Vân Ca đang khóc nức nở phía sau mình, kiên định nói với đám trẻ con:
“Từ nay về sau, Vân Ca chính là muội muội ruột của ta, của Vân An này. Ai cũng không được bắt nạt nàng ấy!”
Ngày Vân Ca được tiên nhân mang đi, trước khi rời khỏi nhân gian, nàng ôm chặt lấy Vân An, khóc nức nở, hứa chắc như đinh đóng cột: “Nếu tỷ tỷ cần, chỉ cần kích hoạt phù truyền âm này, dù ở chân trời góc bể, Vân Ca nhất định sẽ đến!”
Sau này, Vân An gả vào phủ Đại tướng quân, chấp nhận hy sinh thân mình để sinh hạ Công Dương Cảnh. Sau khi sinh, nàng xuất huyết nặng, sắc mặt trắng bệch như giấy. Trước lúc hương tàn dầu cạn, nàng gắng gượng nắm tay mẫu thân, trăn trối: “Nương, phủ Đại tướng quân là nơi hổ lang rình rập, ngôi vị đích tử chẳng dễ giữ. Trên đời này, ngoài người ra, con chỉ tin muội muội Vân Ca. Xin người vì con mà cầu xin nàng, giúp con chăm sóc Cảnh nhi khôn lớn…”
Vân An rõ ràng đã gần hấp hối, vậy mà vẫn gắng gượng mở mắt nhìn mẫu thân. Chỉ đến khi thấy người gật đầu rưng rưng, ánh sáng cuối cùng trong mắt nàng mới từ từ tan biến.

Bình Luận

0 Thảo luận